Khi Ôn Trường Phong đến nhà ta đưa sính lễ, ta bất chấp khả năng bị quở trách, trốn đằng sau bình phong nhìn lén hắn. Ta thấy hắn khí phách hăng hái, quần áo trang trọng. Mặt mày hắn sáng sủa, tóc đen búi cao, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều biểu hiện tính tình con người khiêm tốn, ôn hòa. Tính ra thì hắn có vẻ ngoài dễ nhìn nhất trong những người bình thường. Ta nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bản thân còn xứng đôi với hắn. Hắn thảo luận chính sử với cha ta, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm khóe môi cha ta cong lên, gật đầu liên tục. Ta tính toán trong lòng, cảm thấy so với ở lại Vân phủ thì gả cho hắn còn tốt hơn. Biểu hiện Ôn Trường Phong rất khá, chưa từng vì thân phận con vợ lẽ của ta mà tỏ ra không hài lòng mảy may nào. Cho đến khi Vân Tú, con gái của vợ cả quay về sau chuyến du ngoạn. Nàng không màng tôi tớ ngăn cản, hấp tấp vọt vào trong phòng. Một thân váy đỏ như đóa thược dược phô trương xòe ra theo bước chân nàng, nom chẳng khác gì…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...