Tôi và Trì Tư Tự là bạn chơi với nhau từ tấm bé, cho đến khi anh ta quen Mạnh Thời Nam rồi bắt đầu như hình với bóng với cô ta. Hôm ấy, tôi và cô ta cùng rơi xuống biển, anh ta đã không chút do dự mà bơi về phía cô ta. Sau đó, anh ta đứng trước giường b ệ n h của tôi rồi nói: “Chẳng phải cậu biết bơi sao?” Tôi nhắm mắt, không nói cho anh ta biết khi ấy chân tôi bị vướng vào lưới đ ánh cá. 1 “Trì Tư Tư, c ứ u tôi!” Tôi có cảm giác mình sắp bị sóng biển đánh dạt ra ngoài biển. “Trì… Trì Tư Tự, c ứ u… c ứ u tôi!” Sóng biển, sóng sau xô sóng trước, tiếng cầu c ứ u của tôi cũng bị đứt đoạn. Tôi biết bơi nhưng không biết chân bị vướng vào cái gì, kéo tôi xuống. Mạnh Thời Nam cũng rơi xuống nước. Nhưng có rất nhiều người xung quanh cô ta, hơn nữa chỗ cô ta rơi xuống vốn không sâu. Còn người ở gần tôi, tôi có thể cầu c ứ u chỉ có một mình Trì Tư Tự. “Anh Tư Tự, c ứ u em với!” Mạnh Thời Nam cách đó không xa bỗng cất tiếng. Sóng biển lại ấp đến, tôi vội nín thở, như một trò đùa ác ý, chẳng mấy…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...