“Chúc mừng năm mới!” Tôi vừa mở Wechat ra thì đã nhận được mấy tin nhắn chúc mừng liền. Tắt màn hình điện thoại, tôi một tay chống cằm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, vừa cười cười nâng ly rượu trên tay: “Đã mấy năm rồi tôi không đón Tết.” Người đàn ông trước mặt này, nếu không phải tôi đã biết anh ấy ngoài ba mươi tuổi rồi, chắc chắn cũng chẳng đoán ra được tuổi thật của anh ấy. “Tại sao?” Anh cũng nâng ly rượu lên và nhẹ nhàng cụng vào ly của tôi. Rõ ràng bốn phía xung quanh rất ồn ào huyên náo, nhưng không hiểu sao tôi lại có thể nghe được âm thanh trong trẻo khi hai chiếc ly chạm vào nhau. Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vị rượu rất nhanh đã lan tỏa khắp khoang miệng. Hình như nó còn chát vào tận đầu tim. Tôi lắc lắc đầu. “Anh thì sao? Sao anh cũng tìm tới nơi này thế?” Tôi buông ly rượu trong tay xuống, vẫn nhìn chằm chằm anh ấy. Quán bar này là quán bar duy nhất còn mở trên cả con phố. Tôi đã phát hiện ra nơi này vài năm trước, lúc đang một mình lang thang trên phố vào…
Chương 13: Ngoại truyện
Kế Hoạch Trả Thù Tiểu TamTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Chúc mừng năm mới!” Tôi vừa mở Wechat ra thì đã nhận được mấy tin nhắn chúc mừng liền. Tắt màn hình điện thoại, tôi một tay chống cằm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, vừa cười cười nâng ly rượu trên tay: “Đã mấy năm rồi tôi không đón Tết.” Người đàn ông trước mặt này, nếu không phải tôi đã biết anh ấy ngoài ba mươi tuổi rồi, chắc chắn cũng chẳng đoán ra được tuổi thật của anh ấy. “Tại sao?” Anh cũng nâng ly rượu lên và nhẹ nhàng cụng vào ly của tôi. Rõ ràng bốn phía xung quanh rất ồn ào huyên náo, nhưng không hiểu sao tôi lại có thể nghe được âm thanh trong trẻo khi hai chiếc ly chạm vào nhau. Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vị rượu rất nhanh đã lan tỏa khắp khoang miệng. Hình như nó còn chát vào tận đầu tim. Tôi lắc lắc đầu. “Anh thì sao? Sao anh cũng tìm tới nơi này thế?” Tôi buông ly rượu trong tay xuống, vẫn nhìn chằm chằm anh ấy. Quán bar này là quán bar duy nhất còn mở trên cả con phố. Tôi đã phát hiện ra nơi này vài năm trước, lúc đang một mình lang thang trên phố vào… (Phiên ngoại nhỏ)Lâm Thanh Phong nói rằng anh với Hồ Thiến chỉ là bạn cùng phòng hợp tác với nhau và có một tờ giấy kết hôn trên danh nghĩa.Năm đó anh vì muốn bà nội vui lòng nên mới kết hôn với cô ta.Hai người chưa từng làm vợ chồng thật sự, giờ nhìn thấy Hồ Thiến rơi vào bước đường như vậy thì cũng cho rằng cô ta gieo gió thì phải gặt bão.Không đau lòng cho cô ta, ngược lại còn có chút đau lòng cho tôi.Cứ như vậy.Tôi và Lâm Thanh Phong cùng nhau trải qua những ngày tháng phiêu bạt khắp nơi.Mỗi lần đi đến một thành phố là tôi lại như có được một cuộc sống mới vậy.Vì để không khiến mình trở thành một người vô dụng được Lâm Thanh Phong nuôi, tôi cũng học viết sách để kiếm tiền.Tôi học cách viết tất cả mọi thứ mình nghe được, thấy được trên đường vào bản thảo.Nhưng tôi chưa từng viết về bản thân mình.Có lẽ tôi cũng chưa từng chấp nhận bản thân.Nhưng Lâm Thanh Phong lại chấp nhận tôi.So với thời gian thì anh ấy còn có khả năng chữa lành cho tôi mạnh hơn.Tôi nói với anh tất cả những chứng cứ phạm tội của tôi, nhưng có vẻ anh không để tâm.Anh nói: “Anh sống hơn ba mươi năm, lẽ nào không biết dáng vẻ sau khi say của mình sẽ như thế nào sao?”“Vốn dĩ là anh muốn bám lấy em, Nhất Hoà à.”“Vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?” Tôi làm ổ trong lòng anh, nhìn ra biển rộng bên ngoài như không có khoảng cách, bộ dạng uể oải hỏi anh.Tôi đã hỏi vấn đề này vô số lần rồi.Nhưng mỗi lần anh đều rất kiên nhẫn trả lời tôi.“Từ rất lâu rất lâu trước kia, kể từ khi em đi qua trước cửa tiệm hoa của anh, lén lén lút lút, không cẩn thận giẫm phải con mèo đang nằm bò trên đường.”Giọng nói của anh dịu nhẹ như gió biển vậy, “Em vừa sợ anh phát hiện, lại vừa liên tục nói xin lỗi với con mèo hoang.”“Rất đáng yêu.”“Rất xứng đáng được yêu.”(Hoàn văn)
(Phiên ngoại nhỏ)
Lâm Thanh Phong nói rằng anh với Hồ Thiến chỉ là bạn cùng phòng hợp tác với nhau và có một tờ giấy kết hôn trên danh nghĩa.
Năm đó anh vì muốn bà nội vui lòng nên mới kết hôn với cô ta.
Hai người chưa từng làm vợ chồng thật sự, giờ nhìn thấy Hồ Thiến rơi vào bước đường như vậy thì cũng cho rằng cô ta gieo gió thì phải gặt bão.
Không đau lòng cho cô ta, ngược lại còn có chút đau lòng cho tôi.
Cứ như vậy.
Tôi và Lâm Thanh Phong cùng nhau trải qua những ngày tháng phiêu bạt khắp nơi.
Mỗi lần đi đến một thành phố là tôi lại như có được một cuộc sống mới vậy.
Vì để không khiến mình trở thành một người vô dụng được Lâm Thanh Phong nuôi, tôi cũng học viết sách để kiếm tiền.
Tôi học cách viết tất cả mọi thứ mình nghe được, thấy được trên đường vào bản thảo.
Nhưng tôi chưa từng viết về bản thân mình.
Có lẽ tôi cũng chưa từng chấp nhận bản thân.
Nhưng Lâm Thanh Phong lại chấp nhận tôi.
So với thời gian thì anh ấy còn có khả năng chữa lành cho tôi mạnh hơn.
Tôi nói với anh tất cả những chứng cứ phạm tội của tôi, nhưng có vẻ anh không để tâm.
Anh nói: “Anh sống hơn ba mươi năm, lẽ nào không biết dáng vẻ sau khi say của mình sẽ như thế nào sao?”
“Vốn dĩ là anh muốn bám lấy em, Nhất Hoà à.”
“Vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?” Tôi làm ổ trong lòng anh, nhìn ra biển rộng bên ngoài như không có khoảng cách, bộ dạng uể oải hỏi anh.
Tôi đã hỏi vấn đề này vô số lần rồi.
Nhưng mỗi lần anh đều rất kiên nhẫn trả lời tôi.
“Từ rất lâu rất lâu trước kia, kể từ khi em đi qua trước cửa tiệm hoa của anh, lén lén lút lút, không cẩn thận giẫm phải con mèo đang nằm bò trên đường.”
Giọng nói của anh dịu nhẹ như gió biển vậy, “Em vừa sợ anh phát hiện, lại vừa liên tục nói xin lỗi với con mèo hoang.”
“Rất đáng yêu.”
“Rất xứng đáng được yêu.”
(Hoàn văn)
Kế Hoạch Trả Thù Tiểu TamTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Chúc mừng năm mới!” Tôi vừa mở Wechat ra thì đã nhận được mấy tin nhắn chúc mừng liền. Tắt màn hình điện thoại, tôi một tay chống cằm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, vừa cười cười nâng ly rượu trên tay: “Đã mấy năm rồi tôi không đón Tết.” Người đàn ông trước mặt này, nếu không phải tôi đã biết anh ấy ngoài ba mươi tuổi rồi, chắc chắn cũng chẳng đoán ra được tuổi thật của anh ấy. “Tại sao?” Anh cũng nâng ly rượu lên và nhẹ nhàng cụng vào ly của tôi. Rõ ràng bốn phía xung quanh rất ồn ào huyên náo, nhưng không hiểu sao tôi lại có thể nghe được âm thanh trong trẻo khi hai chiếc ly chạm vào nhau. Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vị rượu rất nhanh đã lan tỏa khắp khoang miệng. Hình như nó còn chát vào tận đầu tim. Tôi lắc lắc đầu. “Anh thì sao? Sao anh cũng tìm tới nơi này thế?” Tôi buông ly rượu trong tay xuống, vẫn nhìn chằm chằm anh ấy. Quán bar này là quán bar duy nhất còn mở trên cả con phố. Tôi đã phát hiện ra nơi này vài năm trước, lúc đang một mình lang thang trên phố vào… (Phiên ngoại nhỏ)Lâm Thanh Phong nói rằng anh với Hồ Thiến chỉ là bạn cùng phòng hợp tác với nhau và có một tờ giấy kết hôn trên danh nghĩa.Năm đó anh vì muốn bà nội vui lòng nên mới kết hôn với cô ta.Hai người chưa từng làm vợ chồng thật sự, giờ nhìn thấy Hồ Thiến rơi vào bước đường như vậy thì cũng cho rằng cô ta gieo gió thì phải gặt bão.Không đau lòng cho cô ta, ngược lại còn có chút đau lòng cho tôi.Cứ như vậy.Tôi và Lâm Thanh Phong cùng nhau trải qua những ngày tháng phiêu bạt khắp nơi.Mỗi lần đi đến một thành phố là tôi lại như có được một cuộc sống mới vậy.Vì để không khiến mình trở thành một người vô dụng được Lâm Thanh Phong nuôi, tôi cũng học viết sách để kiếm tiền.Tôi học cách viết tất cả mọi thứ mình nghe được, thấy được trên đường vào bản thảo.Nhưng tôi chưa từng viết về bản thân mình.Có lẽ tôi cũng chưa từng chấp nhận bản thân.Nhưng Lâm Thanh Phong lại chấp nhận tôi.So với thời gian thì anh ấy còn có khả năng chữa lành cho tôi mạnh hơn.Tôi nói với anh tất cả những chứng cứ phạm tội của tôi, nhưng có vẻ anh không để tâm.Anh nói: “Anh sống hơn ba mươi năm, lẽ nào không biết dáng vẻ sau khi say của mình sẽ như thế nào sao?”“Vốn dĩ là anh muốn bám lấy em, Nhất Hoà à.”“Vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?” Tôi làm ổ trong lòng anh, nhìn ra biển rộng bên ngoài như không có khoảng cách, bộ dạng uể oải hỏi anh.Tôi đã hỏi vấn đề này vô số lần rồi.Nhưng mỗi lần anh đều rất kiên nhẫn trả lời tôi.“Từ rất lâu rất lâu trước kia, kể từ khi em đi qua trước cửa tiệm hoa của anh, lén lén lút lút, không cẩn thận giẫm phải con mèo đang nằm bò trên đường.”Giọng nói của anh dịu nhẹ như gió biển vậy, “Em vừa sợ anh phát hiện, lại vừa liên tục nói xin lỗi với con mèo hoang.”“Rất đáng yêu.”“Rất xứng đáng được yêu.”(Hoàn văn)