Sabrina ngồi phía sau xe ô tô, lặng lẽ dựa đầu vào cửa kính mà ngắm nhìn vạn vật đang vùn vụt lướt qua, tai nghe mở nhạc ở mức khá lớn, gương mặt trầm ngâm như cây rừng. "Chị, chị." Tiếng em gái dội vào tai cùng với cái đánh từ nó khiến cô đau điếng, cô bỏ tai nghe ra, gắt: "Làm gì thế? Đánh đau lắm luôn ấy." Đứa em gái nhỏ nhìn cô bằng đôi mắt to bằng hạt nhãn đầy ngây thơ, xong lại le lưỡi, cười đáp: "Tại em kêu hoài mà chị không nghe nên mới đánh, chứ khi không em đánh làm gì?" "Chị có háo hức không?" Nhỏ em gái cất tiếng hỏi, gương mặt bừng sáng lên một vẻ phấn khích đến lạ kì. "Có, chị háo hức lắm. Vì sắp tới được ở chung với bé mà." "Hết cả kì nghỉ hè luôn ấy." Syrena (em gái cô) nghe thế vui sướng ôm lấy cô mà hét lớn. Nơi sẽ đón chào chị em cô cả kì nghỉ hè không nơi đâu khác chính là quê ngoại, một miền quê nhỏ nhắn yên bình nằm tại phía Bắc của nước Anh. Nơi đây luôn bị bao phủ bởi sương mù, khí trời lành lạnh âm u, hiếm khi thấy ánh mặt trời, gia đình cô đã chuyển đến Mỹ…
Chương 44: 44: Nơi Nó Mãi Thuộc Về
Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên AnhTác giả: Sabrina NguyenTruyện Ngôn TìnhSabrina ngồi phía sau xe ô tô, lặng lẽ dựa đầu vào cửa kính mà ngắm nhìn vạn vật đang vùn vụt lướt qua, tai nghe mở nhạc ở mức khá lớn, gương mặt trầm ngâm như cây rừng. "Chị, chị." Tiếng em gái dội vào tai cùng với cái đánh từ nó khiến cô đau điếng, cô bỏ tai nghe ra, gắt: "Làm gì thế? Đánh đau lắm luôn ấy." Đứa em gái nhỏ nhìn cô bằng đôi mắt to bằng hạt nhãn đầy ngây thơ, xong lại le lưỡi, cười đáp: "Tại em kêu hoài mà chị không nghe nên mới đánh, chứ khi không em đánh làm gì?" "Chị có háo hức không?" Nhỏ em gái cất tiếng hỏi, gương mặt bừng sáng lên một vẻ phấn khích đến lạ kì. "Có, chị háo hức lắm. Vì sắp tới được ở chung với bé mà." "Hết cả kì nghỉ hè luôn ấy." Syrena (em gái cô) nghe thế vui sướng ôm lấy cô mà hét lớn. Nơi sẽ đón chào chị em cô cả kì nghỉ hè không nơi đâu khác chính là quê ngoại, một miền quê nhỏ nhắn yên bình nằm tại phía Bắc của nước Anh. Nơi đây luôn bị bao phủ bởi sương mù, khí trời lành lạnh âm u, hiếm khi thấy ánh mặt trời, gia đình cô đã chuyển đến Mỹ… Syrena gục đầu vào vai chị gái, cô bé không biết nói gì, sau một hồi lâu im lặng, cô bé nhỏ nhẹ cất tiếng:"Nó chết rồi hả chị?"Sabrina buông em gái ra, chầm chậm tiến đến chỗ con vật đang nằm im lìm, sau khi quan sát kĩ lưỡng, cô gật đầu, quay sang phía Syrena:"Mọi chuyện đã xong rồi.Em đừng sợ gì nữa nhé.Ổn rồi."Rồi bằng một động tác dứt khoát cô nắm lấy chuôi gươm và rút mạnh thanh kiếm ra khỏi lưng con sói, con vật vẫn nằm bất động không xoay chuyển, cô thở phào nhẹ nhõm.Kết thúc thật rồi.Cô nhìn lưỡi kiếm lúc này đã thấm đẫm máu, tàn dư của cuộc chiến vừa rồi, một tay cô nhẹ nhàng nâng phần lưỡi kiếm lên, ánh hoàng hôn từ ngoài hắt vào khiến nó càng thêm phần huyền ảo.Một sự kết hợp hết sức kỳ lạ, cô nói:"Cảm ơn rất nhiều, Ngọc Lục Bảo."***Hai chị em cô nắm tay nhau ra khỏi hang động, ra đến nơi thì đã thấy ba bóng người đang đứng, dáng vẻ như chờ đợi ai đó.Khi chị em cô bước đến thì Syrena reo lên:"Anh Collins.Anh Devan.Cô Judy."Collins mỉm cười và nhấc bổng cô bé lên, miệng hỏi thăm đủ thứ.Sabrina gật đầu chào Judy, hai người trao nhau một cái ôm, Judy nói:"Cho chị xin lỗi nhé.Khi không lại để lạc em."Thế nhưng cô lắc đầu, đáp lại:"Lỗi tại em mà.Tại em chạy đi trước đó chứ, chị không cần phải trách bản thân đâu."Judy mỉm cười thật tươi rồi ôm cô thêm cái nữa xong cô đánh mắt sang Devan, anh nãy giờ vẫn đứng lặng thinh chẳng nói năng gì, cô tiến đến trước mặt anh, nở nụ cười nhẹ và hôn lên má anh.Anh lúc này để ý đến thanh kiếm trong tay cô và vết thương được băng bó cẩu thả, anh nói:"Em lấy thanh kiếm ở đâu ra thế?"Kèm theo nụ cười tươi rói.Cô đáp:"Em e là em không thể tiết lộ cho anh được.Bởi vì đó là một bí mật."Cô nháy mắt với anh.Rồi cô buông rơi thanh kiếm dưới bãi cỏ xanh mướt, bất chấp ánh mắt của ba người còn lại cô kiễng chân lên và hôn vào môi anh.Anh lúc này không còn bối rối hay bất ngờ như lần đầu khi cô làm như thế nữa, anh bắt nhịp rất chuẩn xác và đáp lại cô.Dứt khỏi nụ hôn ngọt ngào ấy, cô nhìn ngắm gương mặt anh.Chúa ơi, sao cô yêu gương mặt này quá đỗi và trên hết là cô chưa muốn rời xa nó.Chưa!Cô chưa muốn.Cô muốn ở lại thêm chốc nữa.Với anh.Người cô yêu nhất.***Anh nâng bàn tay băng bó cẩu thả của cô lên một cách nhẹ nhàng, tựa như anh đang nâng vật gì quý giá lắm, anh đặt một nụ hôn vào đó xong lại gõ nhẹ vào trán cô, trách móc:"Em đấy.Chẳng chịu cẩn thận gì cả."Cô le lưỡi, cười đáp lại."Xin lỗi anh.Mốt em sẽ cẩn thận hơn.""Này."Một bàn tay chọt vào vai cô, cô quay lại thì thấy Judy, Collins đang bồng Syrena đứng đấy.Judy đưa cô thanh kiếm, nói:"Thế giờ em định làm gì nào? Ý chị là với thanh kiếm này ấy?"Cô nhìn thanh kiếm tuyệt đẹp trước mặt, bước đến chỗ Judy và cẩn thận cầm lấy nó.Cô ngắm nghía hồi lâu rồi nhìn về trảng cỏ trước mặt, bằng một động tác dứt khoát cô cắm mạnh thanh kiếm xuống đấy dưới con mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.Xong xuôi, cô quay sang mọi người vẫn đang mắt chữ A, mồm chữ O nói:"Thanh kiếm Ngọc Lục Bảo phải ở nơi mà nó thuộc về.Em đã tìm thấy thanh kiếm tại đây và em tin, cô nhìn thanh kiếm vẫn đang lấp lánh dưới nắng chiều, "đây chính là "nhà" của nó, là nơi nó sẽ mãi thuộc về.".
Syrena gục đầu vào vai chị gái, cô bé không biết nói gì, sau một hồi lâu im lặng, cô bé nhỏ nhẹ cất tiếng:
"Nó chết rồi hả chị?"
Sabrina buông em gái ra, chầm chậm tiến đến chỗ con vật đang nằm im lìm, sau khi quan sát kĩ lưỡng, cô gật đầu, quay sang phía Syrena:
"Mọi chuyện đã xong rồi.
Em đừng sợ gì nữa nhé.
Ổn rồi."
Rồi bằng một động tác dứt khoát cô nắm lấy chuôi gươm và rút mạnh thanh kiếm ra khỏi lưng con sói, con vật vẫn nằm bất động không xoay chuyển, cô thở phào nhẹ nhõm.
Kết thúc thật rồi.
Cô nhìn lưỡi kiếm lúc này đã thấm đẫm máu, tàn dư của cuộc chiến vừa rồi, một tay cô nhẹ nhàng nâng phần lưỡi kiếm lên, ánh hoàng hôn từ ngoài hắt vào khiến nó càng thêm phần huyền ảo.
Một sự kết hợp hết sức kỳ lạ, cô nói:
"Cảm ơn rất nhiều, Ngọc Lục Bảo."
***
Hai chị em cô nắm tay nhau ra khỏi hang động, ra đến nơi thì đã thấy ba bóng người đang đứng, dáng vẻ như chờ đợi ai đó.
Khi chị em cô bước đến thì Syrena reo lên:
"Anh Collins.
Anh Devan.
Cô Judy."
Collins mỉm cười và nhấc bổng cô bé lên, miệng hỏi thăm đủ thứ.
Sabrina gật đầu chào Judy, hai người trao nhau một cái ôm, Judy nói:
"Cho chị xin lỗi nhé.
Khi không lại để lạc em."
Thế nhưng cô lắc đầu, đáp lại:
"Lỗi tại em mà.
Tại em chạy đi trước đó chứ, chị không cần phải trách bản thân đâu."
Judy mỉm cười thật tươi rồi ôm cô thêm cái nữa xong cô đánh mắt sang Devan, anh nãy giờ vẫn đứng lặng thinh chẳng nói năng gì, cô tiến đến trước mặt anh, nở nụ cười nhẹ và hôn lên má anh.
Anh lúc này để ý đến thanh kiếm trong tay cô và vết thương được băng bó cẩu thả, anh nói:
"Em lấy thanh kiếm ở đâu ra thế?"
Kèm theo nụ cười tươi rói.
Cô đáp:
"Em e là em không thể tiết lộ cho anh được.
Bởi vì đó là một bí mật."
Cô nháy mắt với anh.
Rồi cô buông rơi thanh kiếm dưới bãi cỏ xanh mướt, bất chấp ánh mắt của ba người còn lại cô kiễng chân lên và hôn vào môi anh.
Anh lúc này không còn bối rối hay bất ngờ như lần đầu khi cô làm như thế nữa, anh bắt nhịp rất chuẩn xác và đáp lại cô.
Dứt khỏi nụ hôn ngọt ngào ấy, cô nhìn ngắm gương mặt anh.
Chúa ơi, sao cô yêu gương mặt này quá đỗi và trên hết là cô chưa muốn rời xa nó.
Chưa!
Cô chưa muốn.
Cô muốn ở lại thêm chốc nữa.
Với anh.
Người cô yêu nhất.
***
Anh nâng bàn tay băng bó cẩu thả của cô lên một cách nhẹ nhàng, tựa như anh đang nâng vật gì quý giá lắm, anh đặt một nụ hôn vào đó xong lại gõ nhẹ vào trán cô, trách móc:
"Em đấy.
Chẳng chịu cẩn thận gì cả."
Cô le lưỡi, cười đáp lại.
"Xin lỗi anh.
Mốt em sẽ cẩn thận hơn."
"Này."
Một bàn tay chọt vào vai cô, cô quay lại thì thấy Judy, Collins đang bồng Syrena đứng đấy.
Judy đưa cô thanh kiếm, nói:
"Thế giờ em định làm gì nào? Ý chị là với thanh kiếm này ấy?"
Cô nhìn thanh kiếm tuyệt đẹp trước mặt, bước đến chỗ Judy và cẩn thận cầm lấy nó.
Cô ngắm nghía hồi lâu rồi nhìn về trảng cỏ trước mặt, bằng một động tác dứt khoát cô cắm mạnh thanh kiếm xuống đấy dưới con mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Xong xuôi, cô quay sang mọi người vẫn đang mắt chữ A, mồm chữ O nói:
"Thanh kiếm Ngọc Lục Bảo phải ở nơi mà nó thuộc về.
Em đã tìm thấy thanh kiếm tại đây và em tin, cô nhìn thanh kiếm vẫn đang lấp lánh dưới nắng chiều, "đây chính là "nhà" của nó, là nơi nó sẽ mãi thuộc về.".
Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên AnhTác giả: Sabrina NguyenTruyện Ngôn TìnhSabrina ngồi phía sau xe ô tô, lặng lẽ dựa đầu vào cửa kính mà ngắm nhìn vạn vật đang vùn vụt lướt qua, tai nghe mở nhạc ở mức khá lớn, gương mặt trầm ngâm như cây rừng. "Chị, chị." Tiếng em gái dội vào tai cùng với cái đánh từ nó khiến cô đau điếng, cô bỏ tai nghe ra, gắt: "Làm gì thế? Đánh đau lắm luôn ấy." Đứa em gái nhỏ nhìn cô bằng đôi mắt to bằng hạt nhãn đầy ngây thơ, xong lại le lưỡi, cười đáp: "Tại em kêu hoài mà chị không nghe nên mới đánh, chứ khi không em đánh làm gì?" "Chị có háo hức không?" Nhỏ em gái cất tiếng hỏi, gương mặt bừng sáng lên một vẻ phấn khích đến lạ kì. "Có, chị háo hức lắm. Vì sắp tới được ở chung với bé mà." "Hết cả kì nghỉ hè luôn ấy." Syrena (em gái cô) nghe thế vui sướng ôm lấy cô mà hét lớn. Nơi sẽ đón chào chị em cô cả kì nghỉ hè không nơi đâu khác chính là quê ngoại, một miền quê nhỏ nhắn yên bình nằm tại phía Bắc của nước Anh. Nơi đây luôn bị bao phủ bởi sương mù, khí trời lành lạnh âm u, hiếm khi thấy ánh mặt trời, gia đình cô đã chuyển đến Mỹ… Syrena gục đầu vào vai chị gái, cô bé không biết nói gì, sau một hồi lâu im lặng, cô bé nhỏ nhẹ cất tiếng:"Nó chết rồi hả chị?"Sabrina buông em gái ra, chầm chậm tiến đến chỗ con vật đang nằm im lìm, sau khi quan sát kĩ lưỡng, cô gật đầu, quay sang phía Syrena:"Mọi chuyện đã xong rồi.Em đừng sợ gì nữa nhé.Ổn rồi."Rồi bằng một động tác dứt khoát cô nắm lấy chuôi gươm và rút mạnh thanh kiếm ra khỏi lưng con sói, con vật vẫn nằm bất động không xoay chuyển, cô thở phào nhẹ nhõm.Kết thúc thật rồi.Cô nhìn lưỡi kiếm lúc này đã thấm đẫm máu, tàn dư của cuộc chiến vừa rồi, một tay cô nhẹ nhàng nâng phần lưỡi kiếm lên, ánh hoàng hôn từ ngoài hắt vào khiến nó càng thêm phần huyền ảo.Một sự kết hợp hết sức kỳ lạ, cô nói:"Cảm ơn rất nhiều, Ngọc Lục Bảo."***Hai chị em cô nắm tay nhau ra khỏi hang động, ra đến nơi thì đã thấy ba bóng người đang đứng, dáng vẻ như chờ đợi ai đó.Khi chị em cô bước đến thì Syrena reo lên:"Anh Collins.Anh Devan.Cô Judy."Collins mỉm cười và nhấc bổng cô bé lên, miệng hỏi thăm đủ thứ.Sabrina gật đầu chào Judy, hai người trao nhau một cái ôm, Judy nói:"Cho chị xin lỗi nhé.Khi không lại để lạc em."Thế nhưng cô lắc đầu, đáp lại:"Lỗi tại em mà.Tại em chạy đi trước đó chứ, chị không cần phải trách bản thân đâu."Judy mỉm cười thật tươi rồi ôm cô thêm cái nữa xong cô đánh mắt sang Devan, anh nãy giờ vẫn đứng lặng thinh chẳng nói năng gì, cô tiến đến trước mặt anh, nở nụ cười nhẹ và hôn lên má anh.Anh lúc này để ý đến thanh kiếm trong tay cô và vết thương được băng bó cẩu thả, anh nói:"Em lấy thanh kiếm ở đâu ra thế?"Kèm theo nụ cười tươi rói.Cô đáp:"Em e là em không thể tiết lộ cho anh được.Bởi vì đó là một bí mật."Cô nháy mắt với anh.Rồi cô buông rơi thanh kiếm dưới bãi cỏ xanh mướt, bất chấp ánh mắt của ba người còn lại cô kiễng chân lên và hôn vào môi anh.Anh lúc này không còn bối rối hay bất ngờ như lần đầu khi cô làm như thế nữa, anh bắt nhịp rất chuẩn xác và đáp lại cô.Dứt khỏi nụ hôn ngọt ngào ấy, cô nhìn ngắm gương mặt anh.Chúa ơi, sao cô yêu gương mặt này quá đỗi và trên hết là cô chưa muốn rời xa nó.Chưa!Cô chưa muốn.Cô muốn ở lại thêm chốc nữa.Với anh.Người cô yêu nhất.***Anh nâng bàn tay băng bó cẩu thả của cô lên một cách nhẹ nhàng, tựa như anh đang nâng vật gì quý giá lắm, anh đặt một nụ hôn vào đó xong lại gõ nhẹ vào trán cô, trách móc:"Em đấy.Chẳng chịu cẩn thận gì cả."Cô le lưỡi, cười đáp lại."Xin lỗi anh.Mốt em sẽ cẩn thận hơn.""Này."Một bàn tay chọt vào vai cô, cô quay lại thì thấy Judy, Collins đang bồng Syrena đứng đấy.Judy đưa cô thanh kiếm, nói:"Thế giờ em định làm gì nào? Ý chị là với thanh kiếm này ấy?"Cô nhìn thanh kiếm tuyệt đẹp trước mặt, bước đến chỗ Judy và cẩn thận cầm lấy nó.Cô ngắm nghía hồi lâu rồi nhìn về trảng cỏ trước mặt, bằng một động tác dứt khoát cô cắm mạnh thanh kiếm xuống đấy dưới con mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.Xong xuôi, cô quay sang mọi người vẫn đang mắt chữ A, mồm chữ O nói:"Thanh kiếm Ngọc Lục Bảo phải ở nơi mà nó thuộc về.Em đã tìm thấy thanh kiếm tại đây và em tin, cô nhìn thanh kiếm vẫn đang lấp lánh dưới nắng chiều, "đây chính là "nhà" của nó, là nơi nó sẽ mãi thuộc về.".