Chân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là…
Chương 16: 16: Sinh Nhật
Trời Vừa Rạng Nắng Vừa LênTác giả: Y NươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là… Thời gian trôi đi rất nhanh, bây giờ cô và anh đã là học sinh cuối cấp.Thời điểm này đang là tháng 3/2015, tháng sinh nhật của cô.Năm trước, Điềm Thuỵ bỏ lỡ sinh nhật cô do bị bệnh, anh tặng bù một chiếc lắc tay.Cô đeo nó đến tận bây giờ, còn định kì cho chiếc lắc đi đánh bóng để nó luôn được như mới.Sáng sớm, Sơ Tình đã gửi tin nhắn cho anh./Điềm Thuỵ, nhớ cuộc hẹn tối nay đó nhaaaaa!/ kèm theo là chiếc sticker cái loa to đùng./Đã nhớ, đã chuẩn bị quà cho cậu/ Điềm Thuỵ trả lời lại rất nhanh./Yah!!! Tớ rất mong chờ món quà của cậu/Sơ Tình gửi tin nhắn, sau đó lại vội vàng thay đồ để đi học.Việc thông báo này mặc dù đến lớp nói cũng được, nhưng cô thích nhắn tin như vậy, để lưu lại kỉ niệm.Tối nay cô tổ chức sinh nhật tại club karaoke, ngoài Điềm Thuỵ cô còn mời một số bạn thân thiết trong lớp.Cô đã chuẩn bị chiếc váy trắng cho ngày sinh nhật của mình.Váy mang hơi hướng vintage hai dây cổ tim màu trắng, vì là vải lụa nên khi Sơ Tình mặc vào trông cô như tiểu thư lá ngọc cành vàng.Làn da của Sơ Tình rất trắng, lại còn mịn màng.Kiếp trước Sơ Tình cũng rất đẹp, nhưng lần này do có kiến thức chăm sóc da, cô liền áp dụng ngay từ thời còn đi học, da còn độ đàn hồi nên mới dưỡng ra được như vậy.Tuy cô không nói, nhưng cô vẫn biết luôn có một số người nói cô rất ăn diện, lại đùa đòi.Ai quen phải cô chỉ có thể để cô đào mỏ, lấy tiền chăm sóc sắc đẹp.Như thế mới câu được rùa vàng.Biết sao được, nói thì cứ nói cô cũng chả mất miếng da nào.Cô tự có tài chính của bản thân, làm việc được thì yêu bản thân được.Như thế cuộc sống mới cân bằng.Bạn bè đã đến điểm hẹn đông đủ, Sơ Tình dẫn mọi người vào phòng bao.Cô để ý hôm nay Điềm Thuỵ mặc áo sơ mi đen mở 2 cúc áo.Thế quái nào, cô lại thấy anh mặc như vậy trông rất hợp với cô.Lại nhớ đến Điềm Thuỵ của kiếp trước, gu ăn mặc của anh ở hai kiếp khác nhau hoàn toàn.Có thể nói Điềm Thuỵ đang có những biến chuyển ngày càng tốt.Bây giờ Điềm Thuỵ biết nói chuyện hơn, cũng có gu thời trang hơn, siêng chơi thể thao, ngoại hình anh cũng có thay đổi.Lúc trước cô thấy anh đẹp trai thư sinh, còn bây giờ lại còn có thêm chút quyến rũ như hồ ly, nhìn xương quai xanh sâu, đường gân cổ rõ ràng, Sơ Tình có chút chống đỡ không nổi.Điềm Thuỵ càng ngày càng đẹp đến mê hoặc nhân tâm.Có lẽ anh sẽ không mắc phải căn bệnh giống như trước kia, cô hy vọng thế.Tiệc sinh nhật bắt đầu được một nữa, mọi người liền nhao nhao tặng quà cho cô, đến lượt Điềm Thuỵ, mọi người không thấy anh động đậy liền hỏi:“Điềm Thuỵ, tới cậu tặng quà cho Sơ Tình kìa”.Ánh mắt cô chờ mong nhìn Điềm Thuỵ.Anh mỉm cười nhìn cô:“Quà của cậu, tớ sẽ tặng riêng saul”“Được” Sơ Tình gật đầu.Tiếp đó là tới chuyên mục chụp ảnh, mỗi người chụp với cô một bức hình.Tới lượt Điềm Thuỵ cô lại bối rối.Cô chậm chạp bước lại gần anh, hơi nghiêng đầu qua, môi cười nhẹ, Điềm Thuỵ cũng mỉm cười trong bức ảnh của cô.Đây là bức ảnh đầu tiên mà hai người chụp chung.Khoảng hơn 9h tối, mọi người dần ra về.Điềm Thuỵ ở lại chờ Sơ Tình xếp quà.Trong mắt Điềm Thuy, Sơ Tình hình như lại đẹp hơn rồi.Cô ngày càng toả sáng, anh cũng đang cố gắng để đuổi theo cô.“Điềm Thuỵ, quà của tớ”Sơ Tình quay người lại nhìn anh, xoè bàn tay ra, đôi bàn tay trắng muốt, móng tay được cắt gọn gàng, hồng hào.“Không quên của cậu” Điềm Thuỵ lấy ra trong balo một hộp quà lớn.“Về nhà rồi hãy bóc quà” Anh nói thêm.“Thần bí đến vậy sao?” Cô tò mò hỏi.“Đi thôi”.Điềm Thuỵ không trả lời mà đi tới phụ cô cầm túi quà, đưa cô về nhà.
Trời Vừa Rạng Nắng Vừa LênTác giả: Y NươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là… Thời gian trôi đi rất nhanh, bây giờ cô và anh đã là học sinh cuối cấp.Thời điểm này đang là tháng 3/2015, tháng sinh nhật của cô.Năm trước, Điềm Thuỵ bỏ lỡ sinh nhật cô do bị bệnh, anh tặng bù một chiếc lắc tay.Cô đeo nó đến tận bây giờ, còn định kì cho chiếc lắc đi đánh bóng để nó luôn được như mới.Sáng sớm, Sơ Tình đã gửi tin nhắn cho anh./Điềm Thuỵ, nhớ cuộc hẹn tối nay đó nhaaaaa!/ kèm theo là chiếc sticker cái loa to đùng./Đã nhớ, đã chuẩn bị quà cho cậu/ Điềm Thuỵ trả lời lại rất nhanh./Yah!!! Tớ rất mong chờ món quà của cậu/Sơ Tình gửi tin nhắn, sau đó lại vội vàng thay đồ để đi học.Việc thông báo này mặc dù đến lớp nói cũng được, nhưng cô thích nhắn tin như vậy, để lưu lại kỉ niệm.Tối nay cô tổ chức sinh nhật tại club karaoke, ngoài Điềm Thuỵ cô còn mời một số bạn thân thiết trong lớp.Cô đã chuẩn bị chiếc váy trắng cho ngày sinh nhật của mình.Váy mang hơi hướng vintage hai dây cổ tim màu trắng, vì là vải lụa nên khi Sơ Tình mặc vào trông cô như tiểu thư lá ngọc cành vàng.Làn da của Sơ Tình rất trắng, lại còn mịn màng.Kiếp trước Sơ Tình cũng rất đẹp, nhưng lần này do có kiến thức chăm sóc da, cô liền áp dụng ngay từ thời còn đi học, da còn độ đàn hồi nên mới dưỡng ra được như vậy.Tuy cô không nói, nhưng cô vẫn biết luôn có một số người nói cô rất ăn diện, lại đùa đòi.Ai quen phải cô chỉ có thể để cô đào mỏ, lấy tiền chăm sóc sắc đẹp.Như thế mới câu được rùa vàng.Biết sao được, nói thì cứ nói cô cũng chả mất miếng da nào.Cô tự có tài chính của bản thân, làm việc được thì yêu bản thân được.Như thế cuộc sống mới cân bằng.Bạn bè đã đến điểm hẹn đông đủ, Sơ Tình dẫn mọi người vào phòng bao.Cô để ý hôm nay Điềm Thuỵ mặc áo sơ mi đen mở 2 cúc áo.Thế quái nào, cô lại thấy anh mặc như vậy trông rất hợp với cô.Lại nhớ đến Điềm Thuỵ của kiếp trước, gu ăn mặc của anh ở hai kiếp khác nhau hoàn toàn.Có thể nói Điềm Thuỵ đang có những biến chuyển ngày càng tốt.Bây giờ Điềm Thuỵ biết nói chuyện hơn, cũng có gu thời trang hơn, siêng chơi thể thao, ngoại hình anh cũng có thay đổi.Lúc trước cô thấy anh đẹp trai thư sinh, còn bây giờ lại còn có thêm chút quyến rũ như hồ ly, nhìn xương quai xanh sâu, đường gân cổ rõ ràng, Sơ Tình có chút chống đỡ không nổi.Điềm Thuỵ càng ngày càng đẹp đến mê hoặc nhân tâm.Có lẽ anh sẽ không mắc phải căn bệnh giống như trước kia, cô hy vọng thế.Tiệc sinh nhật bắt đầu được một nữa, mọi người liền nhao nhao tặng quà cho cô, đến lượt Điềm Thuỵ, mọi người không thấy anh động đậy liền hỏi:“Điềm Thuỵ, tới cậu tặng quà cho Sơ Tình kìa”.Ánh mắt cô chờ mong nhìn Điềm Thuỵ.Anh mỉm cười nhìn cô:“Quà của cậu, tớ sẽ tặng riêng saul”“Được” Sơ Tình gật đầu.Tiếp đó là tới chuyên mục chụp ảnh, mỗi người chụp với cô một bức hình.Tới lượt Điềm Thuỵ cô lại bối rối.Cô chậm chạp bước lại gần anh, hơi nghiêng đầu qua, môi cười nhẹ, Điềm Thuỵ cũng mỉm cười trong bức ảnh của cô.Đây là bức ảnh đầu tiên mà hai người chụp chung.Khoảng hơn 9h tối, mọi người dần ra về.Điềm Thuỵ ở lại chờ Sơ Tình xếp quà.Trong mắt Điềm Thuy, Sơ Tình hình như lại đẹp hơn rồi.Cô ngày càng toả sáng, anh cũng đang cố gắng để đuổi theo cô.“Điềm Thuỵ, quà của tớ”Sơ Tình quay người lại nhìn anh, xoè bàn tay ra, đôi bàn tay trắng muốt, móng tay được cắt gọn gàng, hồng hào.“Không quên của cậu” Điềm Thuỵ lấy ra trong balo một hộp quà lớn.“Về nhà rồi hãy bóc quà” Anh nói thêm.“Thần bí đến vậy sao?” Cô tò mò hỏi.“Đi thôi”.Điềm Thuỵ không trả lời mà đi tới phụ cô cầm túi quà, đưa cô về nhà.
Trời Vừa Rạng Nắng Vừa LênTác giả: Y NươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là… Thời gian trôi đi rất nhanh, bây giờ cô và anh đã là học sinh cuối cấp.Thời điểm này đang là tháng 3/2015, tháng sinh nhật của cô.Năm trước, Điềm Thuỵ bỏ lỡ sinh nhật cô do bị bệnh, anh tặng bù một chiếc lắc tay.Cô đeo nó đến tận bây giờ, còn định kì cho chiếc lắc đi đánh bóng để nó luôn được như mới.Sáng sớm, Sơ Tình đã gửi tin nhắn cho anh./Điềm Thuỵ, nhớ cuộc hẹn tối nay đó nhaaaaa!/ kèm theo là chiếc sticker cái loa to đùng./Đã nhớ, đã chuẩn bị quà cho cậu/ Điềm Thuỵ trả lời lại rất nhanh./Yah!!! Tớ rất mong chờ món quà của cậu/Sơ Tình gửi tin nhắn, sau đó lại vội vàng thay đồ để đi học.Việc thông báo này mặc dù đến lớp nói cũng được, nhưng cô thích nhắn tin như vậy, để lưu lại kỉ niệm.Tối nay cô tổ chức sinh nhật tại club karaoke, ngoài Điềm Thuỵ cô còn mời một số bạn thân thiết trong lớp.Cô đã chuẩn bị chiếc váy trắng cho ngày sinh nhật của mình.Váy mang hơi hướng vintage hai dây cổ tim màu trắng, vì là vải lụa nên khi Sơ Tình mặc vào trông cô như tiểu thư lá ngọc cành vàng.Làn da của Sơ Tình rất trắng, lại còn mịn màng.Kiếp trước Sơ Tình cũng rất đẹp, nhưng lần này do có kiến thức chăm sóc da, cô liền áp dụng ngay từ thời còn đi học, da còn độ đàn hồi nên mới dưỡng ra được như vậy.Tuy cô không nói, nhưng cô vẫn biết luôn có một số người nói cô rất ăn diện, lại đùa đòi.Ai quen phải cô chỉ có thể để cô đào mỏ, lấy tiền chăm sóc sắc đẹp.Như thế mới câu được rùa vàng.Biết sao được, nói thì cứ nói cô cũng chả mất miếng da nào.Cô tự có tài chính của bản thân, làm việc được thì yêu bản thân được.Như thế cuộc sống mới cân bằng.Bạn bè đã đến điểm hẹn đông đủ, Sơ Tình dẫn mọi người vào phòng bao.Cô để ý hôm nay Điềm Thuỵ mặc áo sơ mi đen mở 2 cúc áo.Thế quái nào, cô lại thấy anh mặc như vậy trông rất hợp với cô.Lại nhớ đến Điềm Thuỵ của kiếp trước, gu ăn mặc của anh ở hai kiếp khác nhau hoàn toàn.Có thể nói Điềm Thuỵ đang có những biến chuyển ngày càng tốt.Bây giờ Điềm Thuỵ biết nói chuyện hơn, cũng có gu thời trang hơn, siêng chơi thể thao, ngoại hình anh cũng có thay đổi.Lúc trước cô thấy anh đẹp trai thư sinh, còn bây giờ lại còn có thêm chút quyến rũ như hồ ly, nhìn xương quai xanh sâu, đường gân cổ rõ ràng, Sơ Tình có chút chống đỡ không nổi.Điềm Thuỵ càng ngày càng đẹp đến mê hoặc nhân tâm.Có lẽ anh sẽ không mắc phải căn bệnh giống như trước kia, cô hy vọng thế.Tiệc sinh nhật bắt đầu được một nữa, mọi người liền nhao nhao tặng quà cho cô, đến lượt Điềm Thuỵ, mọi người không thấy anh động đậy liền hỏi:“Điềm Thuỵ, tới cậu tặng quà cho Sơ Tình kìa”.Ánh mắt cô chờ mong nhìn Điềm Thuỵ.Anh mỉm cười nhìn cô:“Quà của cậu, tớ sẽ tặng riêng saul”“Được” Sơ Tình gật đầu.Tiếp đó là tới chuyên mục chụp ảnh, mỗi người chụp với cô một bức hình.Tới lượt Điềm Thuỵ cô lại bối rối.Cô chậm chạp bước lại gần anh, hơi nghiêng đầu qua, môi cười nhẹ, Điềm Thuỵ cũng mỉm cười trong bức ảnh của cô.Đây là bức ảnh đầu tiên mà hai người chụp chung.Khoảng hơn 9h tối, mọi người dần ra về.Điềm Thuỵ ở lại chờ Sơ Tình xếp quà.Trong mắt Điềm Thuy, Sơ Tình hình như lại đẹp hơn rồi.Cô ngày càng toả sáng, anh cũng đang cố gắng để đuổi theo cô.“Điềm Thuỵ, quà của tớ”Sơ Tình quay người lại nhìn anh, xoè bàn tay ra, đôi bàn tay trắng muốt, móng tay được cắt gọn gàng, hồng hào.“Không quên của cậu” Điềm Thuỵ lấy ra trong balo một hộp quà lớn.“Về nhà rồi hãy bóc quà” Anh nói thêm.“Thần bí đến vậy sao?” Cô tò mò hỏi.“Đi thôi”.Điềm Thuỵ không trả lời mà đi tới phụ cô cầm túi quà, đưa cô về nhà.