Tác giả:

Chân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là…

Chương 23: 23: Cóc Ghẻ Ăn Thịt Thiên Nga

Trời Vừa Rạng Nắng Vừa LênTác giả: Y NươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là… Điềm Thuỵ nhìn cô một lúc lâu, không biết cô làm gì.Anh lại gần cô nói:“Em có muốn đi ăn không? Đã đói bụng chưa?”“Đi, hôm nay vị thủ khoa này sẽ mời anh đi ăn lẩu” Sơ Tình tỏ ra như bình thường nói với anh.“Sơ Tình” Cô quay người lại khi nghe thấy người gọi mình.cậu bạn gọi là Minh Huy lúc trước đi về phía hai người, cô hơi chau mày lại.“Sơ Tình, cậu đợi một lát, tớ có chuyện muốn nói” cậu ta nhìn cô, lại nhìn sang Điềm Thuỵ “Cậu có thể tránh ra một lát để tôi nói chuyện riêng với Sơ Tình được không?”Không đợi anh trả lời, cô nói “Không cần đâu, có chuyện gì cậu cứ nói đi.”Minh Huy thoáng ngập ngừng:“Vậy Sơ Tình, mình thích cậu, mình có thể làm quen với cậu được không?”Sơ Tình cũng không mấy dao động, lúc trước khi cậu ta nói về lá thư cô đã ngờ ngợ, nên bây giờ nghe được cô không bất ngờ cho lắm.“Mình đã có bạn trai rồi, là cậu ấy!” Sơ Tình dứt khoát chỉ tay về phía Điềm Thuỵ.Cô không mong anh hiểu lầm, hay có suy nghĩ linh tinh.Cô rất trân trọng đoạn tình cảm với anh.Cuộc hội thoại lướt qua rất nhanh, Sơ Tình đưa ra nắm tay Điềm Thuỵ:“Đi ăn thôi, anh còn ngơ ngác gì thế?” Sơ Tình bật cười.“Em tình nguyện giới thiệu anh với người khác?”“Sao lại không thể giới thiệu anh, anh coi em như mấy người lừa tình hả?” Cô giả vờ giận dỗi nhéo vào lòng bàn tay của anh.Điềm Thuỵ nào nghĩ như thế, chỉ là anh nghĩ bản thân đứng với cô rất không xứng, sợ cô bị bàn tán dị nghị.Hiện tại anh chưa có gì trong tay, còn cô như hòn ngọc quý trong tay ba mẹ.Đôi lúc anh thấy mình như ‘Cóc ghẻ ăn thịt Thiên Nga’.Như đoán được suy nghĩ của anh, Sơ Tình dừng lại, ghé vào tai anh nói:“Điềm Thuỵ, không cần nghi ngờ tình cảm của em.”Cô mân mê bàn tay của Điềm Thuỵ, có chút chua xót, nói nửa thật nửa đùa:“Em biết anh rất có tiềm năng.Là em nhìn xa trông rộng biết đầu tư cho tương lai.Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.Đúng không?”Điềm Thuỵ gật đầu chắc nịch “Sau này, tiền anh làm ra đều đưa em giữ.Em chi tiêu thế nào thì chi tiêu.Không cần tiết kiệm, Sơ Tình xứng đáng được đối xử như công chúa”Cô bật cười trước những lời của anh nói, rất thẳng thắn: “Đi ăn thôi, em đói”————————Tháng 9/2015Sơ Tình ban đầu dự tính sẽ ở kí túc xá, nhưng sau khi biết tình hình của anh cô nghĩ sẽ có bất tiện giữa hai nơi, liền quyết định thuê ở bên ngoài.Cô và Điềm Thuỵ thuê 2 căn tại chung cư, nằm sát bên nhau.Một căn để cô ở cũng như để khi ba mẹ lên thăm nom.Một căn là để hai người ở, phòng bên phía Điềm Thuỵ có hai phòng ngủ nên cũng tiện, cô cũng dễ chăm sóc anh hơn.Cô hiện tại không nhận tiền chu cấp của ba mẹ.Mà quãng thời gian cấp ba cô nhận công việc trực tuyến tại các công ty trong và ngoài nước.Tiết kiệm được một khoản, bây giờ lấy ra sử dụng.“Điềm Thuỵ, em sẽ đi siêu thị anh đi cùng em không?” Sau khi sắp xếp lại căn phòng, cô thấy còn thiếu vài món liền muốn đi ra ngoài mua thêm đồ.“Đi cùng em” Từ lúc lên đại học, Điềm Thuỵ trở nên dính cô hơn, sơ hở là nắm tay hoặc hôn cô.Điển hình như lúc này, anh đan tay nắm tay cô đi đến siêu thị.Đến mức tay cô đổ mồ hôi vì nóng anh cũng không thả ra.Hai người đến siêu thị, chọn được thêm ly, bàn chải, đôi dép mỗi thứ một cặp.Lát ghé quầy tươi sống mua đồ chất tủ lạnh.“Có nặng không? Để em cầm bớt cho” Cô loay hoay muốn phụ, Điềm Thuỵ không cho, anh một tay nắm lấy cô, một tay xách đồ mà mặt không biến sắc..

Trời Vừa Rạng Nắng Vừa LênTác giả: Y NươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là… Điềm Thuỵ nhìn cô một lúc lâu, không biết cô làm gì.Anh lại gần cô nói:“Em có muốn đi ăn không? Đã đói bụng chưa?”“Đi, hôm nay vị thủ khoa này sẽ mời anh đi ăn lẩu” Sơ Tình tỏ ra như bình thường nói với anh.“Sơ Tình” Cô quay người lại khi nghe thấy người gọi mình.cậu bạn gọi là Minh Huy lúc trước đi về phía hai người, cô hơi chau mày lại.“Sơ Tình, cậu đợi một lát, tớ có chuyện muốn nói” cậu ta nhìn cô, lại nhìn sang Điềm Thuỵ “Cậu có thể tránh ra một lát để tôi nói chuyện riêng với Sơ Tình được không?”Không đợi anh trả lời, cô nói “Không cần đâu, có chuyện gì cậu cứ nói đi.”Minh Huy thoáng ngập ngừng:“Vậy Sơ Tình, mình thích cậu, mình có thể làm quen với cậu được không?”Sơ Tình cũng không mấy dao động, lúc trước khi cậu ta nói về lá thư cô đã ngờ ngợ, nên bây giờ nghe được cô không bất ngờ cho lắm.“Mình đã có bạn trai rồi, là cậu ấy!” Sơ Tình dứt khoát chỉ tay về phía Điềm Thuỵ.Cô không mong anh hiểu lầm, hay có suy nghĩ linh tinh.Cô rất trân trọng đoạn tình cảm với anh.Cuộc hội thoại lướt qua rất nhanh, Sơ Tình đưa ra nắm tay Điềm Thuỵ:“Đi ăn thôi, anh còn ngơ ngác gì thế?” Sơ Tình bật cười.“Em tình nguyện giới thiệu anh với người khác?”“Sao lại không thể giới thiệu anh, anh coi em như mấy người lừa tình hả?” Cô giả vờ giận dỗi nhéo vào lòng bàn tay của anh.Điềm Thuỵ nào nghĩ như thế, chỉ là anh nghĩ bản thân đứng với cô rất không xứng, sợ cô bị bàn tán dị nghị.Hiện tại anh chưa có gì trong tay, còn cô như hòn ngọc quý trong tay ba mẹ.Đôi lúc anh thấy mình như ‘Cóc ghẻ ăn thịt Thiên Nga’.Như đoán được suy nghĩ của anh, Sơ Tình dừng lại, ghé vào tai anh nói:“Điềm Thuỵ, không cần nghi ngờ tình cảm của em.”Cô mân mê bàn tay của Điềm Thuỵ, có chút chua xót, nói nửa thật nửa đùa:“Em biết anh rất có tiềm năng.Là em nhìn xa trông rộng biết đầu tư cho tương lai.Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.Đúng không?”Điềm Thuỵ gật đầu chắc nịch “Sau này, tiền anh làm ra đều đưa em giữ.Em chi tiêu thế nào thì chi tiêu.Không cần tiết kiệm, Sơ Tình xứng đáng được đối xử như công chúa”Cô bật cười trước những lời của anh nói, rất thẳng thắn: “Đi ăn thôi, em đói”————————Tháng 9/2015Sơ Tình ban đầu dự tính sẽ ở kí túc xá, nhưng sau khi biết tình hình của anh cô nghĩ sẽ có bất tiện giữa hai nơi, liền quyết định thuê ở bên ngoài.Cô và Điềm Thuỵ thuê 2 căn tại chung cư, nằm sát bên nhau.Một căn để cô ở cũng như để khi ba mẹ lên thăm nom.Một căn là để hai người ở, phòng bên phía Điềm Thuỵ có hai phòng ngủ nên cũng tiện, cô cũng dễ chăm sóc anh hơn.Cô hiện tại không nhận tiền chu cấp của ba mẹ.Mà quãng thời gian cấp ba cô nhận công việc trực tuyến tại các công ty trong và ngoài nước.Tiết kiệm được một khoản, bây giờ lấy ra sử dụng.“Điềm Thuỵ, em sẽ đi siêu thị anh đi cùng em không?” Sau khi sắp xếp lại căn phòng, cô thấy còn thiếu vài món liền muốn đi ra ngoài mua thêm đồ.“Đi cùng em” Từ lúc lên đại học, Điềm Thuỵ trở nên dính cô hơn, sơ hở là nắm tay hoặc hôn cô.Điển hình như lúc này, anh đan tay nắm tay cô đi đến siêu thị.Đến mức tay cô đổ mồ hôi vì nóng anh cũng không thả ra.Hai người đến siêu thị, chọn được thêm ly, bàn chải, đôi dép mỗi thứ một cặp.Lát ghé quầy tươi sống mua đồ chất tủ lạnh.“Có nặng không? Để em cầm bớt cho” Cô loay hoay muốn phụ, Điềm Thuỵ không cho, anh một tay nắm lấy cô, một tay xách đồ mà mặt không biến sắc..

Trời Vừa Rạng Nắng Vừa LênTác giả: Y NươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng. Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào. “Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh. Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh. Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?” “Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời. Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ. Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là… Điềm Thuỵ nhìn cô một lúc lâu, không biết cô làm gì.Anh lại gần cô nói:“Em có muốn đi ăn không? Đã đói bụng chưa?”“Đi, hôm nay vị thủ khoa này sẽ mời anh đi ăn lẩu” Sơ Tình tỏ ra như bình thường nói với anh.“Sơ Tình” Cô quay người lại khi nghe thấy người gọi mình.cậu bạn gọi là Minh Huy lúc trước đi về phía hai người, cô hơi chau mày lại.“Sơ Tình, cậu đợi một lát, tớ có chuyện muốn nói” cậu ta nhìn cô, lại nhìn sang Điềm Thuỵ “Cậu có thể tránh ra một lát để tôi nói chuyện riêng với Sơ Tình được không?”Không đợi anh trả lời, cô nói “Không cần đâu, có chuyện gì cậu cứ nói đi.”Minh Huy thoáng ngập ngừng:“Vậy Sơ Tình, mình thích cậu, mình có thể làm quen với cậu được không?”Sơ Tình cũng không mấy dao động, lúc trước khi cậu ta nói về lá thư cô đã ngờ ngợ, nên bây giờ nghe được cô không bất ngờ cho lắm.“Mình đã có bạn trai rồi, là cậu ấy!” Sơ Tình dứt khoát chỉ tay về phía Điềm Thuỵ.Cô không mong anh hiểu lầm, hay có suy nghĩ linh tinh.Cô rất trân trọng đoạn tình cảm với anh.Cuộc hội thoại lướt qua rất nhanh, Sơ Tình đưa ra nắm tay Điềm Thuỵ:“Đi ăn thôi, anh còn ngơ ngác gì thế?” Sơ Tình bật cười.“Em tình nguyện giới thiệu anh với người khác?”“Sao lại không thể giới thiệu anh, anh coi em như mấy người lừa tình hả?” Cô giả vờ giận dỗi nhéo vào lòng bàn tay của anh.Điềm Thuỵ nào nghĩ như thế, chỉ là anh nghĩ bản thân đứng với cô rất không xứng, sợ cô bị bàn tán dị nghị.Hiện tại anh chưa có gì trong tay, còn cô như hòn ngọc quý trong tay ba mẹ.Đôi lúc anh thấy mình như ‘Cóc ghẻ ăn thịt Thiên Nga’.Như đoán được suy nghĩ của anh, Sơ Tình dừng lại, ghé vào tai anh nói:“Điềm Thuỵ, không cần nghi ngờ tình cảm của em.”Cô mân mê bàn tay của Điềm Thuỵ, có chút chua xót, nói nửa thật nửa đùa:“Em biết anh rất có tiềm năng.Là em nhìn xa trông rộng biết đầu tư cho tương lai.Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.Đúng không?”Điềm Thuỵ gật đầu chắc nịch “Sau này, tiền anh làm ra đều đưa em giữ.Em chi tiêu thế nào thì chi tiêu.Không cần tiết kiệm, Sơ Tình xứng đáng được đối xử như công chúa”Cô bật cười trước những lời của anh nói, rất thẳng thắn: “Đi ăn thôi, em đói”————————Tháng 9/2015Sơ Tình ban đầu dự tính sẽ ở kí túc xá, nhưng sau khi biết tình hình của anh cô nghĩ sẽ có bất tiện giữa hai nơi, liền quyết định thuê ở bên ngoài.Cô và Điềm Thuỵ thuê 2 căn tại chung cư, nằm sát bên nhau.Một căn để cô ở cũng như để khi ba mẹ lên thăm nom.Một căn là để hai người ở, phòng bên phía Điềm Thuỵ có hai phòng ngủ nên cũng tiện, cô cũng dễ chăm sóc anh hơn.Cô hiện tại không nhận tiền chu cấp của ba mẹ.Mà quãng thời gian cấp ba cô nhận công việc trực tuyến tại các công ty trong và ngoài nước.Tiết kiệm được một khoản, bây giờ lấy ra sử dụng.“Điềm Thuỵ, em sẽ đi siêu thị anh đi cùng em không?” Sau khi sắp xếp lại căn phòng, cô thấy còn thiếu vài món liền muốn đi ra ngoài mua thêm đồ.“Đi cùng em” Từ lúc lên đại học, Điềm Thuỵ trở nên dính cô hơn, sơ hở là nắm tay hoặc hôn cô.Điển hình như lúc này, anh đan tay nắm tay cô đi đến siêu thị.Đến mức tay cô đổ mồ hôi vì nóng anh cũng không thả ra.Hai người đến siêu thị, chọn được thêm ly, bàn chải, đôi dép mỗi thứ một cặp.Lát ghé quầy tươi sống mua đồ chất tủ lạnh.“Có nặng không? Để em cầm bớt cho” Cô loay hoay muốn phụ, Điềm Thuỵ không cho, anh một tay nắm lấy cô, một tay xách đồ mà mặt không biến sắc..

Chương 23: 23: Cóc Ghẻ Ăn Thịt Thiên Nga