Tiếng nhạc sập sình trong căn phòng mờ ảo. Khắc Cát Diệp nhấp một ngụm rượu vang. Cô khẽ nhăn mặt vì vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Đôi mắt xanh thẳm tựa hồ dại dương lờ đờ khép lại rồi mở ra, long lanh ẩn hiện sau hàng mi cong. Tự nhiên Khắc Cát Diệp bật cười. Một nụ cười kiều diễm mà chua chát. Khắc Cát Diệp đang cười chính bản thân, cười cho số phận cay đắng của mình. Tại sao trong vụ tai nạn đó, người chết lại không phải là cô? Mười chín năm tuổi đời, thì đã có tới mười ba năm phải sống trong sự kiểm soát và ghẻ lạnh. Bảo học là phải học, bảo làm là phải làm. Thử hỏi mà xem, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế sẽ ra sao? Nó sẽ dần dần thu mình lại, răm rắp tuân theo sự sắp đặt và làm vừa lòng người khác, chỉ vì nghĩ rằng bản thân thật vô giá trị. Tất cả những mảnh quá khứ tối tăm đó đã hoàn toàn khiến tâm hồn Khắc Cát Diệp đông cứng và lạnh ngắt như sứ từ lâu. Búp bê không thể trở lại làm người nữa. Nghĩ rồi, Khắc Cát Diệp đưa mắt nhìn những ả điếm rẻ tiền đang uốn éo bên đàn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...