Chương 1 Tiểu Hạ luôn cảm thấy mình không phải là một đứa ngốc quá đần độn. Bạch Tịch cười cô: "Đồ ngốc này, nói mình là ngốc lại còn không phải đần độn." Lời nói lý lẽ như vậy, Tiểu Hạ nghe không hiểu. Nhưng cô vừa mới tự nói mình không quá đần, nên chỉ có thể làm bộ ra vẻ hiểu được, giả vờ giận dỗi nói không thèm để ý tới cậu nữa rồi ôm tượng gỗ vào trong ngực bực tức rời đi. Dù sao Tịch Tịch cũng sẽ chẳng nói được lời gì hay ho, nghe không hiểu thì giận là được rồi. Tiểu Hạ nghĩ vậy, bỏ đi để lại một bóng lưng quật cường. Bây giờ là giữa mùa hè, ánh mặt trời nóng bỏng làm người ta chỉ nhìn đã thấy sợ. Bạch Tịch bước trên đôi giày cao gót mỏng manh, không dám đi quá nhanh vì sợ làm rối mái tóc cùng lớp trang điểm kỹ càng, không giống Tiểu Hạ đi lại thoải mái nhanh nhẹn, chân như cưỡi gió. Bạch Tịch là trẻ mồ côi, Tiểu Hạ cũng vậy, nên Bạch Tịch cũng không lo lắng Tiểu Hạ giận cô ấy thật. Quả nhiên, mới đi đến trong sân, Tiểu Hạ quay đầu, ngẩng cổ lên hỏi: "Mình phải…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...