Tiếng nhạc sập sình trong căn phòng mờ ảo. Khắc Cát Diệp nhấp một ngụm rượu vang. Cô khẽ nhăn mặt vì vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Đôi mắt xanh thẳm tựa hồ dại dương lờ đờ khép lại rồi mở ra, long lanh ẩn hiện sau hàng mi cong. Tự nhiên Khắc Cát Diệp bật cười. Một nụ cười kiều diễm mà chua chát. Khắc Cát Diệp đang cười chính bản thân, cười cho số phận cay đắng của mình. Tại sao trong vụ tai nạn đó, người chết lại không phải là cô? Mười chín năm tuổi đời, thì đã có tới mười ba năm phải sống trong sự kiểm soát và ghẻ lạnh. Bảo học là phải học, bảo làm là phải làm. Thử hỏi mà xem, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế sẽ ra sao? Nó sẽ dần dần thu mình lại, răm rắp tuân theo sự sắp đặt và làm vừa lòng người khác, chỉ vì nghĩ rằng bản thân thật vô giá trị. Tất cả những mảnh quá khứ tối tăm đó đã hoàn toàn khiến tâm hồn Khắc Cát Diệp đông cứng và lạnh ngắt như sứ từ lâu. Búp bê không thể trở lại làm người nữa. Nghĩ rồi, Khắc Cát Diệp đưa mắt nhìn những ả điếm rẻ tiền đang uốn éo bên đàn…
Chương 37: 37: Phản Bội
Búp Bê Của Đế ThiếuTác giả: KleTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTiếng nhạc sập sình trong căn phòng mờ ảo. Khắc Cát Diệp nhấp một ngụm rượu vang. Cô khẽ nhăn mặt vì vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Đôi mắt xanh thẳm tựa hồ dại dương lờ đờ khép lại rồi mở ra, long lanh ẩn hiện sau hàng mi cong. Tự nhiên Khắc Cát Diệp bật cười. Một nụ cười kiều diễm mà chua chát. Khắc Cát Diệp đang cười chính bản thân, cười cho số phận cay đắng của mình. Tại sao trong vụ tai nạn đó, người chết lại không phải là cô? Mười chín năm tuổi đời, thì đã có tới mười ba năm phải sống trong sự kiểm soát và ghẻ lạnh. Bảo học là phải học, bảo làm là phải làm. Thử hỏi mà xem, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế sẽ ra sao? Nó sẽ dần dần thu mình lại, răm rắp tuân theo sự sắp đặt và làm vừa lòng người khác, chỉ vì nghĩ rằng bản thân thật vô giá trị. Tất cả những mảnh quá khứ tối tăm đó đã hoàn toàn khiến tâm hồn Khắc Cát Diệp đông cứng và lạnh ngắt như sứ từ lâu. Búp bê không thể trở lại làm người nữa. Nghĩ rồi, Khắc Cát Diệp đưa mắt nhìn những ả điếm rẻ tiền đang uốn éo bên đàn… Lao như bay về phía thân thể chìm nghỉm dưới nước kia, Đế Thiết Thành hoảng hốt nắm lấy cánh tay, kéo Cát Diệp lên bờ.Nhịp tim anh đập thình thịch hoảng loạn, phản ứng lúc này là chỉ biết run rẩy hô hấp nhân tạo cho cô.Đôi môi cô vẫn mềm như thế, chỉ có điều thêm vị mặn của nước biển lại khiến lòng anh càng thấy đau xót.Muối biển chà xát lên vết thương lòng vừa mới bật máu tươi, Đế Thiết Thành mất trí, quặn thắt, mất kiểm soát.Vừa sơ cứu, anh vừa yếu ớt van nài:"Xin em...tôi xin em...đừng dọa tôi nữa...tôi biết sợ rồi...biết sai rồi...em đừng bỏ tôi một mình..."Bộ dạng ướt nhẹp và hoảng loạn này, lần đầu tiên anh để lộ ra.Đế Thiết Thành không hay biết rằng tại giây phút mong manh ấy, anh đã bi thảm như một kẻ hành hướng mất đi ánh mặt trời chân lí."Anh bị say nắng? Hay là ảo nước dừa?" Cát Diệp thắc mắc."Không." Đế Thiết Thành vội đáp, rồi tiếp tục kích tim.Cô nhéo nhẹ má anh:"Này, người bị đuối là Đế thiếu chứ không phải em.Não anh úng nước hay gì?"Rồi cô nói tiếp:"Nhìn cho kĩ, em còn đang sống sờ sờ đây."Bấy giờ, trông thấy đôi mắt tươi tỉnh, nét mặt hồng hào của cô, Đế Thiết Thành mới hoàn hồn trở lại."Em đùa không vui gì hết.""Đâu có, em chỉ đang lặn ngắm đàn cá phía dưới, tự nhiên anh đến vớt em lên rồi sơ cứu mà."Đế Thiết Thành không phản bác nữa, mặc cho cô châm chọc thế nào cũng được.Với anh, chỉ cần Cát Diệp vẫn còn ở đây, khỏe mạnh và an toàn, thế là đủ."Lần sau em đừng tự ý bơi xa bờ như thế, tôi sẽ rất lo đấy." anh từ tốn căn dặn "Và để cho em nhớ rõ bài học này, tôi phạt em uống hết hai trái dừa."Buổi sáng đó, Cát Diệp ôm một bụng no căng toàn nước dừa trở về khách sạn nghỉ ngơi.Cô vẫn còn ngậm ngùi muốn tắm biển thêm, nhưng Đế Thiết Thành giận dỗi, lấy lí do sợ cô nguy hiểm mà bắt đi về.Bữa trưa được dọn lên, Cát Diệp ăn qua một ít hải sản rồi lăn dài xuồng giường ngủ trưa.Còn anh tranh thủ thời gian này để họp bàn công việc, đồng thời tiếp tục điều tra về vụ bắt cóc lần trước.Đây không đơn thuần chỉ là bắt cóc để hãm hiếp hay lợi dụng, Đế Thiết Thành nghĩ chắc chắn phải có một kẻ đứng sau sự việc này, hắn liều lĩnh, thâm hiểm, không thể lơ là dù chỉ một giây."Tôi không mong kẻ đó là cậu, Trần Khánh." anh trầm mặc tự độc thoại nội tâm.Đế Thiết Thành đau đầu ngả lưng xuống cạnh cô búp bê đang say giấc.Một đoạn băng kí ức chầm chậm tua lại trong tâm trí anh:Tại dãy bàn cuối lớp, bên cạnh cửa sổ, có hai nam sinh đứng nói chuyện."Đừng bận tâm." cậu thanh niên trẻ đeo bảng tên "Đế Thiết Thành-12a" vỗ vai người đứng cạnh."Trần Khánh tôi đây lúc nào cũng mặc kệ bọn họ, khỏi lo người anh em." nam sinh kia nhếch mép đáp.Và rồi hai người như thường lệ, đi xuống sân bóng để vận động một chút trong giờ giải lao.Dọc đường, có vài tiếng xì xầm to nhỏ:"Ôi, hai nam thần kìa!""Chậc chậc, một nam thần Đế thiếu thôi, chứ tên họ Trần đi bên cạnh chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.""Rõ ràng anh ấy đẹp mà?""Chỉ được cái đẹp mã, nghe đồn gia cảnh nghèo hèn lắm.Hắn bám đuôi Đế thiếu từ năm cấp hai, không phải để lợi dụng thì còn là gì?""Loại ham danh hám lợi, sớm muộn cũng lòi đuôi."Và vân vân lời bàn tán như thế nữa.Khen có, chỉ trích có, tuy nhiên đôi bạn bị đem ra nói xấu kia vẫn thản nhiên bỏ ngoài tai.Đế Thiết Thành đập bóng truyền cho Trần Khánh, động tác khỏe khoắc không thừa chút nào."Những kẻ như thế sẽ chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa của tình bạn thật sự.Hơn ai hết, tôi tin cậu là người tốt." anh lẩm nhẩm.Trần Khánh nhanh chóng úp rổ ghi điểm, đập tay với Đế Thiết Thành:"Rất hân hạnh.Tôi sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của cậu."Bình bịch! Nhớ đến câu nói ấy, tim Đế Thiết Thành vô thức nhói lên.Khóe môi nam tính cười nhàn nhạt, đôi mắt xám tro không rõ biểu cảm.Rồi anh buông một câu mơ hồ:"Ha...phản bội."Tiếng đồng hồ hy lạp tích tắc kêu như để lấp đầy khoảng không im lặng.Và một giọng nói trong trẻo quen thuộc xua tan đi nỗi ưu phiền nơi anh:"Em sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của Đế thiếu.""Cảm ơn em, hy vọng lần này tôi đã đặt cược niềm tin vào đúng người."Anh ôm và xin phép được hôn cô.Cả hai nằm thư giãn tới khoảng xế trưa mới bắt đầu đi đến địa điểm tham quan khác, ngắm những bức bích họa nổi tiếng tại bảo tàng Thera, ghé qua ngôi làng Pyrgos với những khu nhà truyền thống quanh lâu đài Venetian và Tu viện Thánh Nikolas.
Lao như bay về phía thân thể chìm nghỉm dưới nước kia, Đế Thiết Thành hoảng hốt nắm lấy cánh tay, kéo Cát Diệp lên bờ.
Nhịp tim anh đập thình thịch hoảng loạn, phản ứng lúc này là chỉ biết run rẩy hô hấp nhân tạo cho cô.
Đôi môi cô vẫn mềm như thế, chỉ có điều thêm vị mặn của nước biển lại khiến lòng anh càng thấy đau xót.
Muối biển chà xát lên vết thương lòng vừa mới bật máu tươi, Đế Thiết Thành mất trí, quặn thắt, mất kiểm soát.
Vừa sơ cứu, anh vừa yếu ớt van nài:
"Xin em...tôi xin em...đừng dọa tôi nữa...tôi biết sợ rồi...biết sai rồi...em đừng bỏ tôi một mình..."
Bộ dạng ướt nhẹp và hoảng loạn này, lần đầu tiên anh để lộ ra.
Đế Thiết Thành không hay biết rằng tại giây phút mong manh ấy, anh đã bi thảm như một kẻ hành hướng mất đi ánh mặt trời chân lí.
"Anh bị say nắng? Hay là ảo nước dừa?" Cát Diệp thắc mắc.
"Không." Đế Thiết Thành vội đáp, rồi tiếp tục kích tim.
Cô nhéo nhẹ má anh:
"Này, người bị đuối là Đế thiếu chứ không phải em.
Não anh úng nước hay gì?"
Rồi cô nói tiếp:
"Nhìn cho kĩ, em còn đang sống sờ sờ đây."
Bấy giờ, trông thấy đôi mắt tươi tỉnh, nét mặt hồng hào của cô, Đế Thiết Thành mới hoàn hồn trở lại.
"Em đùa không vui gì hết."
"Đâu có, em chỉ đang lặn ngắm đàn cá phía dưới, tự nhiên anh đến vớt em lên rồi sơ cứu mà."
Đế Thiết Thành không phản bác nữa, mặc cho cô châm chọc thế nào cũng được.
Với anh, chỉ cần Cát Diệp vẫn còn ở đây, khỏe mạnh và an toàn, thế là đủ.
"Lần sau em đừng tự ý bơi xa bờ như thế, tôi sẽ rất lo đấy." anh từ tốn căn dặn "Và để cho em nhớ rõ bài học này, tôi phạt em uống hết hai trái dừa."
Buổi sáng đó, Cát Diệp ôm một bụng no căng toàn nước dừa trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Cô vẫn còn ngậm ngùi muốn tắm biển thêm, nhưng Đế Thiết Thành giận dỗi, lấy lí do sợ cô nguy hiểm mà bắt đi về.
Bữa trưa được dọn lên, Cát Diệp ăn qua một ít hải sản rồi lăn dài xuồng giường ngủ trưa.
Còn anh tranh thủ thời gian này để họp bàn công việc, đồng thời tiếp tục điều tra về vụ bắt cóc lần trước.
Đây không đơn thuần chỉ là bắt cóc để hãm hiếp hay lợi dụng, Đế Thiết Thành nghĩ chắc chắn phải có một kẻ đứng sau sự việc này, hắn liều lĩnh, thâm hiểm, không thể lơ là dù chỉ một giây.
"Tôi không mong kẻ đó là cậu, Trần Khánh." anh trầm mặc tự độc thoại nội tâm.
Đế Thiết Thành đau đầu ngả lưng xuống cạnh cô búp bê đang say giấc.
Một đoạn băng kí ức chầm chậm tua lại trong tâm trí anh:
Tại dãy bàn cuối lớp, bên cạnh cửa sổ, có hai nam sinh đứng nói chuyện.
"Đừng bận tâm." cậu thanh niên trẻ đeo bảng tên "Đế Thiết Thành-12a" vỗ vai người đứng cạnh.
"Trần Khánh tôi đây lúc nào cũng mặc kệ bọn họ, khỏi lo người anh em." nam sinh kia nhếch mép đáp.
Và rồi hai người như thường lệ, đi xuống sân bóng để vận động một chút trong giờ giải lao.
Dọc đường, có vài tiếng xì xầm to nhỏ:
"Ôi, hai nam thần kìa!"
"Chậc chậc, một nam thần Đế thiếu thôi, chứ tên họ Trần đi bên cạnh chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu."
"Rõ ràng anh ấy đẹp mà?"
"Chỉ được cái đẹp mã, nghe đồn gia cảnh nghèo hèn lắm.
Hắn bám đuôi Đế thiếu từ năm cấp hai, không phải để lợi dụng thì còn là gì?"
"Loại ham danh hám lợi, sớm muộn cũng lòi đuôi."
Và vân vân lời bàn tán như thế nữa.
Khen có, chỉ trích có, tuy nhiên đôi bạn bị đem ra nói xấu kia vẫn thản nhiên bỏ ngoài tai.
Đế Thiết Thành đập bóng truyền cho Trần Khánh, động tác khỏe khoắc không thừa chút nào.
"Những kẻ như thế sẽ chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa của tình bạn thật sự.
Hơn ai hết, tôi tin cậu là người tốt." anh lẩm nhẩm.
Trần Khánh nhanh chóng úp rổ ghi điểm, đập tay với Đế Thiết Thành:
"Rất hân hạnh.
Tôi sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của cậu."
Bình bịch! Nhớ đến câu nói ấy, tim Đế Thiết Thành vô thức nhói lên.
Khóe môi nam tính cười nhàn nhạt, đôi mắt xám tro không rõ biểu cảm.
Rồi anh buông một câu mơ hồ:
"Ha...phản bội."
Tiếng đồng hồ hy lạp tích tắc kêu như để lấp đầy khoảng không im lặng.
Và một giọng nói trong trẻo quen thuộc xua tan đi nỗi ưu phiền nơi anh:
"Em sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của Đế thiếu."
"Cảm ơn em, hy vọng lần này tôi đã đặt cược niềm tin vào đúng người."
Anh ôm và xin phép được hôn cô.
Cả hai nằm thư giãn tới khoảng xế trưa mới bắt đầu đi đến địa điểm tham quan khác, ngắm những bức bích họa nổi tiếng tại bảo tàng Thera, ghé qua ngôi làng Pyrgos với những khu nhà truyền thống quanh lâu đài Venetian và Tu viện Thánh Nikolas.
Búp Bê Của Đế ThiếuTác giả: KleTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTiếng nhạc sập sình trong căn phòng mờ ảo. Khắc Cát Diệp nhấp một ngụm rượu vang. Cô khẽ nhăn mặt vì vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Đôi mắt xanh thẳm tựa hồ dại dương lờ đờ khép lại rồi mở ra, long lanh ẩn hiện sau hàng mi cong. Tự nhiên Khắc Cát Diệp bật cười. Một nụ cười kiều diễm mà chua chát. Khắc Cát Diệp đang cười chính bản thân, cười cho số phận cay đắng của mình. Tại sao trong vụ tai nạn đó, người chết lại không phải là cô? Mười chín năm tuổi đời, thì đã có tới mười ba năm phải sống trong sự kiểm soát và ghẻ lạnh. Bảo học là phải học, bảo làm là phải làm. Thử hỏi mà xem, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế sẽ ra sao? Nó sẽ dần dần thu mình lại, răm rắp tuân theo sự sắp đặt và làm vừa lòng người khác, chỉ vì nghĩ rằng bản thân thật vô giá trị. Tất cả những mảnh quá khứ tối tăm đó đã hoàn toàn khiến tâm hồn Khắc Cát Diệp đông cứng và lạnh ngắt như sứ từ lâu. Búp bê không thể trở lại làm người nữa. Nghĩ rồi, Khắc Cát Diệp đưa mắt nhìn những ả điếm rẻ tiền đang uốn éo bên đàn… Lao như bay về phía thân thể chìm nghỉm dưới nước kia, Đế Thiết Thành hoảng hốt nắm lấy cánh tay, kéo Cát Diệp lên bờ.Nhịp tim anh đập thình thịch hoảng loạn, phản ứng lúc này là chỉ biết run rẩy hô hấp nhân tạo cho cô.Đôi môi cô vẫn mềm như thế, chỉ có điều thêm vị mặn của nước biển lại khiến lòng anh càng thấy đau xót.Muối biển chà xát lên vết thương lòng vừa mới bật máu tươi, Đế Thiết Thành mất trí, quặn thắt, mất kiểm soát.Vừa sơ cứu, anh vừa yếu ớt van nài:"Xin em...tôi xin em...đừng dọa tôi nữa...tôi biết sợ rồi...biết sai rồi...em đừng bỏ tôi một mình..."Bộ dạng ướt nhẹp và hoảng loạn này, lần đầu tiên anh để lộ ra.Đế Thiết Thành không hay biết rằng tại giây phút mong manh ấy, anh đã bi thảm như một kẻ hành hướng mất đi ánh mặt trời chân lí."Anh bị say nắng? Hay là ảo nước dừa?" Cát Diệp thắc mắc."Không." Đế Thiết Thành vội đáp, rồi tiếp tục kích tim.Cô nhéo nhẹ má anh:"Này, người bị đuối là Đế thiếu chứ không phải em.Não anh úng nước hay gì?"Rồi cô nói tiếp:"Nhìn cho kĩ, em còn đang sống sờ sờ đây."Bấy giờ, trông thấy đôi mắt tươi tỉnh, nét mặt hồng hào của cô, Đế Thiết Thành mới hoàn hồn trở lại."Em đùa không vui gì hết.""Đâu có, em chỉ đang lặn ngắm đàn cá phía dưới, tự nhiên anh đến vớt em lên rồi sơ cứu mà."Đế Thiết Thành không phản bác nữa, mặc cho cô châm chọc thế nào cũng được.Với anh, chỉ cần Cát Diệp vẫn còn ở đây, khỏe mạnh và an toàn, thế là đủ."Lần sau em đừng tự ý bơi xa bờ như thế, tôi sẽ rất lo đấy." anh từ tốn căn dặn "Và để cho em nhớ rõ bài học này, tôi phạt em uống hết hai trái dừa."Buổi sáng đó, Cát Diệp ôm một bụng no căng toàn nước dừa trở về khách sạn nghỉ ngơi.Cô vẫn còn ngậm ngùi muốn tắm biển thêm, nhưng Đế Thiết Thành giận dỗi, lấy lí do sợ cô nguy hiểm mà bắt đi về.Bữa trưa được dọn lên, Cát Diệp ăn qua một ít hải sản rồi lăn dài xuồng giường ngủ trưa.Còn anh tranh thủ thời gian này để họp bàn công việc, đồng thời tiếp tục điều tra về vụ bắt cóc lần trước.Đây không đơn thuần chỉ là bắt cóc để hãm hiếp hay lợi dụng, Đế Thiết Thành nghĩ chắc chắn phải có một kẻ đứng sau sự việc này, hắn liều lĩnh, thâm hiểm, không thể lơ là dù chỉ một giây."Tôi không mong kẻ đó là cậu, Trần Khánh." anh trầm mặc tự độc thoại nội tâm.Đế Thiết Thành đau đầu ngả lưng xuống cạnh cô búp bê đang say giấc.Một đoạn băng kí ức chầm chậm tua lại trong tâm trí anh:Tại dãy bàn cuối lớp, bên cạnh cửa sổ, có hai nam sinh đứng nói chuyện."Đừng bận tâm." cậu thanh niên trẻ đeo bảng tên "Đế Thiết Thành-12a" vỗ vai người đứng cạnh."Trần Khánh tôi đây lúc nào cũng mặc kệ bọn họ, khỏi lo người anh em." nam sinh kia nhếch mép đáp.Và rồi hai người như thường lệ, đi xuống sân bóng để vận động một chút trong giờ giải lao.Dọc đường, có vài tiếng xì xầm to nhỏ:"Ôi, hai nam thần kìa!""Chậc chậc, một nam thần Đế thiếu thôi, chứ tên họ Trần đi bên cạnh chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.""Rõ ràng anh ấy đẹp mà?""Chỉ được cái đẹp mã, nghe đồn gia cảnh nghèo hèn lắm.Hắn bám đuôi Đế thiếu từ năm cấp hai, không phải để lợi dụng thì còn là gì?""Loại ham danh hám lợi, sớm muộn cũng lòi đuôi."Và vân vân lời bàn tán như thế nữa.Khen có, chỉ trích có, tuy nhiên đôi bạn bị đem ra nói xấu kia vẫn thản nhiên bỏ ngoài tai.Đế Thiết Thành đập bóng truyền cho Trần Khánh, động tác khỏe khoắc không thừa chút nào."Những kẻ như thế sẽ chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa của tình bạn thật sự.Hơn ai hết, tôi tin cậu là người tốt." anh lẩm nhẩm.Trần Khánh nhanh chóng úp rổ ghi điểm, đập tay với Đế Thiết Thành:"Rất hân hạnh.Tôi sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của cậu."Bình bịch! Nhớ đến câu nói ấy, tim Đế Thiết Thành vô thức nhói lên.Khóe môi nam tính cười nhàn nhạt, đôi mắt xám tro không rõ biểu cảm.Rồi anh buông một câu mơ hồ:"Ha...phản bội."Tiếng đồng hồ hy lạp tích tắc kêu như để lấp đầy khoảng không im lặng.Và một giọng nói trong trẻo quen thuộc xua tan đi nỗi ưu phiền nơi anh:"Em sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của Đế thiếu.""Cảm ơn em, hy vọng lần này tôi đã đặt cược niềm tin vào đúng người."Anh ôm và xin phép được hôn cô.Cả hai nằm thư giãn tới khoảng xế trưa mới bắt đầu đi đến địa điểm tham quan khác, ngắm những bức bích họa nổi tiếng tại bảo tàng Thera, ghé qua ngôi làng Pyrgos với những khu nhà truyền thống quanh lâu đài Venetian và Tu viện Thánh Nikolas.