1 Lúc ai đó đột nhiên gõ cửa. Tôi đang đứng trước gương thử váy cho buổi tiệc đính hôn ngày mai. Lâm Dịch ngồi trên chiếc sô pha ở bên cạnh, luôn rất bình tĩnh. Như thể cái người ngày mai sắp đính hôn với tôi không phải anh ta vậy. Chỉ khi thắt dây ở eo giúp tôi anh ta mới bình tĩnh nhắc một câu. “Sau này nhớ ăn nhiều một chút, đừng để gầy thế này nữa, ôm không thích tay gì cả.” Tôi ngoảnh đầu lại, khẽ vâng một tiếng. Đột nhiên có tiếng người đập cửa từ bên ngoài vọng tới. Sau đó là một giọng nói dịu dàng hết sức sợ hãi, lo lắng, mang theo cả chờ mong vang lên: “Lâm Dịch, anh có đó không?” Ánh mắt vốn rất bình tĩnh, không có lấy một gợn sóng của Lâm Dịch lập tức sáng bừng. Anh ta sải bước đi ra mở cửa. Một bóng hình nhỏ nhắn mặc một chiếc váy màu trắng giống nhào vào lòng anh ta như con chim gãy cánh. “Lâm Dịch!” Là Bạch Thư Nhã. Thanh mai của Lâm Dịch. Ngoài trời mưa như trút nước, toàn thân cô ta ướt sũng, trên váy còn dính một ít bùn đất. Nhưng một người có bệnh sạch sẽ như Lâm…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...