Tác giả:

CHƯƠNG 1: CAO TÔNG TRIỆU CẤU - BÓNG HOA HOA DƯƠNG   Lần này chỉ có một mình nàng đang ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây anh đào. Nàng mặc y phục mùa Xuân màu hồng, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, biên độ rất nhỏ, hệt như đang ngồi trên ghế lắc, đầu hơi cúi, dáng vẻ buồn chán, khẽ khàng vươn chân ra nhấn nhấn đám cỏ xanh trên mặt đất. Những cánh hoa anh đào chao liệng giữa không trung rồi đậu lại trên người, nàng cũng không đưa tay lên phủi, dần dần tích tụ, hòa tan vào màu sắc trên áo quần, từ xa nhìn lại ngỡ như cả cơ thể được hoa đào đắp thành. Y nhẹ nhàng bước tới, lặng yên vòng qua phía sau nàng, sau đó vươn tay ra đẩy chiếc xích đu một cái, khiến nó bay cao lên. Nàng kinh hãi, vội vã bám chặt lấy dây đu, hoảng hốt quay đầu lại nhìn. Trông thấy y, nàng ngạc nhiên mà vui mừng, nhoẻn cười: "Cửu điện hạ!" Nàng không lập tức quỳ xuống thỉnh an giống các cung nữ bình thường khác mà vẫn cười rạng rỡ ngồi vững trên xích đu, dường như hoàn toàn không có ý định bước xuống. Theo lý mà…

Chương 7: PHÒ MÃ CAO THẾ VINH - NGƯỢC XUÔI CHẲNG GẶP

Nhu Phúc Đế CơTác giả: Milan LadyTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình CHƯƠNG 1: CAO TÔNG TRIỆU CẤU - BÓNG HOA HOA DƯƠNG   Lần này chỉ có một mình nàng đang ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây anh đào. Nàng mặc y phục mùa Xuân màu hồng, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, biên độ rất nhỏ, hệt như đang ngồi trên ghế lắc, đầu hơi cúi, dáng vẻ buồn chán, khẽ khàng vươn chân ra nhấn nhấn đám cỏ xanh trên mặt đất. Những cánh hoa anh đào chao liệng giữa không trung rồi đậu lại trên người, nàng cũng không đưa tay lên phủi, dần dần tích tụ, hòa tan vào màu sắc trên áo quần, từ xa nhìn lại ngỡ như cả cơ thể được hoa đào đắp thành. Y nhẹ nhàng bước tới, lặng yên vòng qua phía sau nàng, sau đó vươn tay ra đẩy chiếc xích đu một cái, khiến nó bay cao lên. Nàng kinh hãi, vội vã bám chặt lấy dây đu, hoảng hốt quay đầu lại nhìn. Trông thấy y, nàng ngạc nhiên mà vui mừng, nhoẻn cười: "Cửu điện hạ!" Nàng không lập tức quỳ xuống thỉnh an giống các cung nữ bình thường khác mà vẫn cười rạng rỡ ngồi vững trên xích đu, dường như hoàn toàn không có ý định bước xuống. Theo lý mà… CHƯƠNG 7: PHÒ MÃ CAO THẾ VINH - NGƯỢC XUÔI CHẲNG GẶPNgày khởi hành hôm ấy, Cao Thế Vinh đã cố tình dậy thật sớm để tránh phải tới cáo biệt Nhu Phúc. Thế nhưng khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên ngựa, y vẫn không nén được ngoái đầu nhìn về phía nơi ở của Nhu Phúc. Khiến y kinh ngạc chính là chẳng ngờ lại trông thấy Nhu Phúc đang thong thả tiến lại gần, bước qua cánh cửa, men theo hành lang đi về phía y.Nàng vẫn chưa chải chuốt kỹ càng, chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng, mái tóc buông dài sau lưng, giống như thác đổ xuống đất. Mấy lọn tóc con hai bên thái dương giống nhưng mắt mày của nàng, đều nhiễm sắc hồng của ánh nắng ban mai. Dường như không thích ứng với ánh sáng đột ngột, nàng khép hờ đôi mắt, nhàn tản dựa cột, ánh mắt mơ màng.Thế nhưng gạt đi sự che phủ của nắng mai, y biết nước da nàng vẫn nhợt nhạt như thế, giống sắc màu của y phục trên thân thể và thái độ lạnh nhạt từ trước tới nay của nàng, cảm giác giống như sương trắng lạnh lẽo ngày Thu.Khó khăn thu lại ánh mắt, y nhanh chóng lên ngựa khởi hành. Vung roi quất ngựa, ngựa liền tung vó phi đi như bay.Mỗi lần ngựa chồm lên lại kéo dài khoảng cách giữa y và nàng thêm một trượng. Y nghĩ thầm. Chợt nhận ra, hóa ra mỗi lần gặp được nàng, y đều vô thức đo lường khoảng cách giữa hai người. Có khi y ngỡ rằng mình đã cách nàng rất gần rồi, phảng phất như vươn tay ra là có thể chạm vào, thế nhưng vẫn hóa hư không, tựa hồ một bóng hình mờ ảo dưới làn nước.

CHƯƠNG 7: PHÒ MÃ CAO THẾ VINH - NGƯỢC XUÔI CHẲNG GẶP

Ngày khởi hành hôm ấy, Cao Thế Vinh đã cố tình dậy thật sớm để tránh phải tới cáo biệt Nhu Phúc. Thế nhưng khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên ngựa, y vẫn không nén được ngoái đầu nhìn về phía nơi ở của Nhu Phúc. Khiến y kinh ngạc chính là chẳng ngờ lại trông thấy Nhu Phúc đang thong thả tiến lại gần, bước qua cánh cửa, men theo hành lang đi về phía y.

Nàng vẫn chưa chải chuốt kỹ càng, chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng, mái tóc buông dài sau lưng, giống như thác đổ xuống đất. Mấy lọn tóc con hai bên thái dương giống nhưng mắt mày của nàng, đều nhiễm sắc hồng của ánh nắng ban mai. Dường như không thích ứng với ánh sáng đột ngột, nàng khép hờ đôi mắt, nhàn tản dựa cột, ánh mắt mơ màng.

Thế nhưng gạt đi sự che phủ của nắng mai, y biết nước da nàng vẫn nhợt nhạt như thế, giống sắc màu của y phục trên thân thể và thái độ lạnh nhạt từ trước tới nay của nàng, cảm giác giống như sương trắng lạnh lẽo ngày Thu.

Khó khăn thu lại ánh mắt, y nhanh chóng lên ngựa khởi hành. Vung roi quất ngựa, ngựa liền tung vó phi đi như bay.

Mỗi lần ngựa chồm lên lại kéo dài khoảng cách giữa y và nàng thêm một trượng. Y nghĩ thầm. Chợt nhận ra, hóa ra mỗi lần gặp được nàng, y đều vô thức đo lường khoảng cách giữa hai người. Có khi y ngỡ rằng mình đã cách nàng rất gần rồi, phảng phất như vươn tay ra là có thể chạm vào, thế nhưng vẫn hóa hư không, tựa hồ một bóng hình mờ ảo dưới làn nước.

Nhu Phúc Đế CơTác giả: Milan LadyTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình CHƯƠNG 1: CAO TÔNG TRIỆU CẤU - BÓNG HOA HOA DƯƠNG   Lần này chỉ có một mình nàng đang ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây anh đào. Nàng mặc y phục mùa Xuân màu hồng, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, biên độ rất nhỏ, hệt như đang ngồi trên ghế lắc, đầu hơi cúi, dáng vẻ buồn chán, khẽ khàng vươn chân ra nhấn nhấn đám cỏ xanh trên mặt đất. Những cánh hoa anh đào chao liệng giữa không trung rồi đậu lại trên người, nàng cũng không đưa tay lên phủi, dần dần tích tụ, hòa tan vào màu sắc trên áo quần, từ xa nhìn lại ngỡ như cả cơ thể được hoa đào đắp thành. Y nhẹ nhàng bước tới, lặng yên vòng qua phía sau nàng, sau đó vươn tay ra đẩy chiếc xích đu một cái, khiến nó bay cao lên. Nàng kinh hãi, vội vã bám chặt lấy dây đu, hoảng hốt quay đầu lại nhìn. Trông thấy y, nàng ngạc nhiên mà vui mừng, nhoẻn cười: "Cửu điện hạ!" Nàng không lập tức quỳ xuống thỉnh an giống các cung nữ bình thường khác mà vẫn cười rạng rỡ ngồi vững trên xích đu, dường như hoàn toàn không có ý định bước xuống. Theo lý mà… CHƯƠNG 7: PHÒ MÃ CAO THẾ VINH - NGƯỢC XUÔI CHẲNG GẶPNgày khởi hành hôm ấy, Cao Thế Vinh đã cố tình dậy thật sớm để tránh phải tới cáo biệt Nhu Phúc. Thế nhưng khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên ngựa, y vẫn không nén được ngoái đầu nhìn về phía nơi ở của Nhu Phúc. Khiến y kinh ngạc chính là chẳng ngờ lại trông thấy Nhu Phúc đang thong thả tiến lại gần, bước qua cánh cửa, men theo hành lang đi về phía y.Nàng vẫn chưa chải chuốt kỹ càng, chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng, mái tóc buông dài sau lưng, giống như thác đổ xuống đất. Mấy lọn tóc con hai bên thái dương giống nhưng mắt mày của nàng, đều nhiễm sắc hồng của ánh nắng ban mai. Dường như không thích ứng với ánh sáng đột ngột, nàng khép hờ đôi mắt, nhàn tản dựa cột, ánh mắt mơ màng.Thế nhưng gạt đi sự che phủ của nắng mai, y biết nước da nàng vẫn nhợt nhạt như thế, giống sắc màu của y phục trên thân thể và thái độ lạnh nhạt từ trước tới nay của nàng, cảm giác giống như sương trắng lạnh lẽo ngày Thu.Khó khăn thu lại ánh mắt, y nhanh chóng lên ngựa khởi hành. Vung roi quất ngựa, ngựa liền tung vó phi đi như bay.Mỗi lần ngựa chồm lên lại kéo dài khoảng cách giữa y và nàng thêm một trượng. Y nghĩ thầm. Chợt nhận ra, hóa ra mỗi lần gặp được nàng, y đều vô thức đo lường khoảng cách giữa hai người. Có khi y ngỡ rằng mình đã cách nàng rất gần rồi, phảng phất như vươn tay ra là có thể chạm vào, thế nhưng vẫn hóa hư không, tựa hồ một bóng hình mờ ảo dưới làn nước.

Chương 7: PHÒ MÃ CAO THẾ VINH - NGƯỢC XUÔI CHẲNG GẶP