1. Đại hôn của ta và thái tử sắp đến, ngày nào cũng bị nhũ mẫu giữ lại trong phòng thêu giá y. Đến cả việc ngắm nhìn chim sẻ bay qua trên trời một lát cũng bị càm ràm cả nửa ngày. harry potter fanfic “Tiểu thư ơi, chim sẻ thì có gì mà đáng xem cơ chứ, chim phượng hoàng trong tay tiểu thư mới là quý giá kìa.” Giá y trên tay ta đã hoàn thành được quá nửa, bên trên thêu hình phượng hoàng lộng lẫy, sinh động như thật. Ròng rã suốt hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành quả. Giá y tinh xảo hoàn mỹ, cũng giống như chính con người ta vậy. Ta là đích nữ của Khương gia, phụ thân là thừa tướng trong triều, tổ phụ từng là thái phó tiền triều. Gia tộc quyền cao chức trọng bao đời, Khương Hoài Nguyệt ta nghiễm nhiên trở thành khuê nữ tôn quý nhất kinh thành. Cũng vì vậy mà cha mẹ dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải tinh thông. Phụ thân thậm chí còn mời nhũ mẫu trong cung đến dạy dỗ ta. Bà ấy quả thực rất nghiêm khắc, lại hay lo chuyện bao đồng, nhưng đợi đến…

Chương 26: Chương 26

Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta VềTác giả: Bán Tài Minh NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Đại hôn của ta và thái tử sắp đến, ngày nào cũng bị nhũ mẫu giữ lại trong phòng thêu giá y. Đến cả việc ngắm nhìn chim sẻ bay qua trên trời một lát cũng bị càm ràm cả nửa ngày. harry potter fanfic “Tiểu thư ơi, chim sẻ thì có gì mà đáng xem cơ chứ, chim phượng hoàng trong tay tiểu thư mới là quý giá kìa.” Giá y trên tay ta đã hoàn thành được quá nửa, bên trên thêu hình phượng hoàng lộng lẫy, sinh động như thật. Ròng rã suốt hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành quả. Giá y tinh xảo hoàn mỹ, cũng giống như chính con người ta vậy. Ta là đích nữ của Khương gia, phụ thân là thừa tướng trong triều, tổ phụ từng là thái phó tiền triều. Gia tộc quyền cao chức trọng bao đời, Khương Hoài Nguyệt ta nghiễm nhiên trở thành khuê nữ tôn quý nhất kinh thành. Cũng vì vậy mà cha mẹ dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải tinh thông. Phụ thân thậm chí còn mời nhũ mẫu trong cung đến dạy dỗ ta. Bà ấy quả thực rất nghiêm khắc, lại hay lo chuyện bao đồng, nhưng đợi đến… 50.Cuối cùng ta cũng không uống, bởi vì Dung Vọng đã xuất hiện, thay ta uống hết ly rượu đó.“Tuy chỉ là rượu hoa quả nhưng Hoài Nguyệt chỉ cần uống một ly là say rồi.” Hắn vừa cười vừa nói.Giọt rượu trong suốt lăn dài trên môi hắn.Khúc Anh kinh ngạc nhìn hắn.Ta đã sớm quen với việc Dung Vọng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng lần ra mặt này của hắn quả thật khiến ta có hơi bất ngờ.Khúc Anh lắp bắp: “Điện hạ, sao ngài lại ở đây?”Dung Vọng lạnh nhạt đáp: “Sao nào? Ta không thể đến ngắm hoa sen?”Khúc Anh bị câu trả lời này làm cho nghẹn họng.Đang lúc nàng ta đứng ngồi không yên thì sắc mặt của Dung Vọng càng ngày càng kém, bỗng dưng hắn lấy từ đâu ra một đôi găng tay bình tĩnh đeo lên, bàn tay thon dài, từng đốt ngón tay thanh mảnh đeo lên găng tay màu đen trông cũng rất đẹp.Sau đó hắn bóp lấy cổ Khúc Anh, giọng nói u ám: “Rượu này, ngươi hạ xuân dược đúng không?”Không qua bao lâu, sắc mặt Khúc Anh đã trở nên trắng bệch vì khó thở.Đến khi Khúc Anh tưởng như sắp không chịu nổi, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng buông nàng ta ra, bối rối nhìn ta: “Hoài Nguyệt, ta chỉ là…chỉ là quá tức giận thôi.”“Nàng đừng sợ ta, ta không độc ác như vậy.Nàng ta không chết, nàng muốn xử lý thế nào cũng được.” Hắn bất an nhìn về phía ta, gương mặt vì tác dụng của thuốc mà càng ngày càng đỏ.Lúc thì âm hiểm tàn nhẫn, lúc lại lo trước lo sau, dè dặt cẩn thận, thật đúng là một người khó hiểu.Ta không thèm nhìn đến Khúc Anh, chỉ bước đến trước mặt Dung Vọng.Cảm xúc lúc này trong ta rất hỗn độn, cuối cùng ta vẫn lên tiếng:“Đừng giả vờ nữa.Rõ ràng ngươi biết trong đó có bỏ thuốc, ngươi hoàn toàn có thể đổ đi, tại sao ngươi lại uống nó?”51.Ly rượu mà Khúc Anh mời, ta vốn dĩ không định uống.Ta cũng không tin Dung Vọng ngu ngốc đến mức không đoán được ly rượu đó đã bị động tay động chân.Gương mặt hắn lộ ra nét thất vọng: “Ta uống thay nàng ly rượu có bỏ thuốc đó, vậy mà nàng lại không cảm động chút nào.”Cảm động ư?Cảm động vì hắn đặt cược cả tính mạng mình để thu hút sự chú ý của ta?Giọng nói của ta không kiềm được mà mang theo tia tức giận: “Ngươi không nghĩ đến rằng, nếu như thứ mà nàng ta bỏ vào hôm nay không phải xuân dược mà là thuốc độc thì kết cục của ngươi sẽ thế nào ư?”Có lẽ vì ta đột nhiên tiến lại gần nên tâm trạng hắn có chút kích động, lại thêm tác dụng của thuốc khiến vành tai hắn càng thêm đỏ bừng.“Vậy thì bỏ mạng thôi, thân thể tàn tạ này của ta, cho dù không phải hôm nay thì một ngày nào đó cũng sẽ phải chết.”Ngón tay ta run run, cuối cùng vẫn không nén được cơn giận trong lòng mà túm lấy cổ áo của hắn: “Đúng là một kẻ điên.”Có lẽ tưởng rằng ta muốn đánh cho hắn một trận, trên mặt Dung Vọng lộ rõ vẻ phấn khích.Ta trừng mắt nhìn hắn, lôi hắn đến bên hồ rồi đạp xuống.“Ở dưới đó cho tỉnh táo lại đi.”Một người có thể sống sót được dù ngã xuống sông Vân, hẳn là khả năng bơi cũng không tệ.Quả nhiên, ngay sau đó đã thấy Dung Vọng dễ dàng trèo lên, toàn thân ướt đẫm nhìn ta, đoạn hắn bắt đầu cười to.Ta phất tay áo, quay người rời khỏi.Hắn đúng là một kẻ đáng ghét.Đáng ghét đến nỗi phá tan cả phong thái nhã nhặn đã ngấm vào tận xương tủy của ta..

Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta VềTác giả: Bán Tài Minh NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Đại hôn của ta và thái tử sắp đến, ngày nào cũng bị nhũ mẫu giữ lại trong phòng thêu giá y. Đến cả việc ngắm nhìn chim sẻ bay qua trên trời một lát cũng bị càm ràm cả nửa ngày. harry potter fanfic “Tiểu thư ơi, chim sẻ thì có gì mà đáng xem cơ chứ, chim phượng hoàng trong tay tiểu thư mới là quý giá kìa.” Giá y trên tay ta đã hoàn thành được quá nửa, bên trên thêu hình phượng hoàng lộng lẫy, sinh động như thật. Ròng rã suốt hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành quả. Giá y tinh xảo hoàn mỹ, cũng giống như chính con người ta vậy. Ta là đích nữ của Khương gia, phụ thân là thừa tướng trong triều, tổ phụ từng là thái phó tiền triều. Gia tộc quyền cao chức trọng bao đời, Khương Hoài Nguyệt ta nghiễm nhiên trở thành khuê nữ tôn quý nhất kinh thành. Cũng vì vậy mà cha mẹ dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải tinh thông. Phụ thân thậm chí còn mời nhũ mẫu trong cung đến dạy dỗ ta. Bà ấy quả thực rất nghiêm khắc, lại hay lo chuyện bao đồng, nhưng đợi đến… 50.Cuối cùng ta cũng không uống, bởi vì Dung Vọng đã xuất hiện, thay ta uống hết ly rượu đó.“Tuy chỉ là rượu hoa quả nhưng Hoài Nguyệt chỉ cần uống một ly là say rồi.” Hắn vừa cười vừa nói.Giọt rượu trong suốt lăn dài trên môi hắn.Khúc Anh kinh ngạc nhìn hắn.Ta đã sớm quen với việc Dung Vọng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng lần ra mặt này của hắn quả thật khiến ta có hơi bất ngờ.Khúc Anh lắp bắp: “Điện hạ, sao ngài lại ở đây?”Dung Vọng lạnh nhạt đáp: “Sao nào? Ta không thể đến ngắm hoa sen?”Khúc Anh bị câu trả lời này làm cho nghẹn họng.Đang lúc nàng ta đứng ngồi không yên thì sắc mặt của Dung Vọng càng ngày càng kém, bỗng dưng hắn lấy từ đâu ra một đôi găng tay bình tĩnh đeo lên, bàn tay thon dài, từng đốt ngón tay thanh mảnh đeo lên găng tay màu đen trông cũng rất đẹp.Sau đó hắn bóp lấy cổ Khúc Anh, giọng nói u ám: “Rượu này, ngươi hạ xuân dược đúng không?”Không qua bao lâu, sắc mặt Khúc Anh đã trở nên trắng bệch vì khó thở.Đến khi Khúc Anh tưởng như sắp không chịu nổi, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng buông nàng ta ra, bối rối nhìn ta: “Hoài Nguyệt, ta chỉ là…chỉ là quá tức giận thôi.”“Nàng đừng sợ ta, ta không độc ác như vậy.Nàng ta không chết, nàng muốn xử lý thế nào cũng được.” Hắn bất an nhìn về phía ta, gương mặt vì tác dụng của thuốc mà càng ngày càng đỏ.Lúc thì âm hiểm tàn nhẫn, lúc lại lo trước lo sau, dè dặt cẩn thận, thật đúng là một người khó hiểu.Ta không thèm nhìn đến Khúc Anh, chỉ bước đến trước mặt Dung Vọng.Cảm xúc lúc này trong ta rất hỗn độn, cuối cùng ta vẫn lên tiếng:“Đừng giả vờ nữa.Rõ ràng ngươi biết trong đó có bỏ thuốc, ngươi hoàn toàn có thể đổ đi, tại sao ngươi lại uống nó?”51.Ly rượu mà Khúc Anh mời, ta vốn dĩ không định uống.Ta cũng không tin Dung Vọng ngu ngốc đến mức không đoán được ly rượu đó đã bị động tay động chân.Gương mặt hắn lộ ra nét thất vọng: “Ta uống thay nàng ly rượu có bỏ thuốc đó, vậy mà nàng lại không cảm động chút nào.”Cảm động ư?Cảm động vì hắn đặt cược cả tính mạng mình để thu hút sự chú ý của ta?Giọng nói của ta không kiềm được mà mang theo tia tức giận: “Ngươi không nghĩ đến rằng, nếu như thứ mà nàng ta bỏ vào hôm nay không phải xuân dược mà là thuốc độc thì kết cục của ngươi sẽ thế nào ư?”Có lẽ vì ta đột nhiên tiến lại gần nên tâm trạng hắn có chút kích động, lại thêm tác dụng của thuốc khiến vành tai hắn càng thêm đỏ bừng.“Vậy thì bỏ mạng thôi, thân thể tàn tạ này của ta, cho dù không phải hôm nay thì một ngày nào đó cũng sẽ phải chết.”Ngón tay ta run run, cuối cùng vẫn không nén được cơn giận trong lòng mà túm lấy cổ áo của hắn: “Đúng là một kẻ điên.”Có lẽ tưởng rằng ta muốn đánh cho hắn một trận, trên mặt Dung Vọng lộ rõ vẻ phấn khích.Ta trừng mắt nhìn hắn, lôi hắn đến bên hồ rồi đạp xuống.“Ở dưới đó cho tỉnh táo lại đi.”Một người có thể sống sót được dù ngã xuống sông Vân, hẳn là khả năng bơi cũng không tệ.Quả nhiên, ngay sau đó đã thấy Dung Vọng dễ dàng trèo lên, toàn thân ướt đẫm nhìn ta, đoạn hắn bắt đầu cười to.Ta phất tay áo, quay người rời khỏi.Hắn đúng là một kẻ đáng ghét.Đáng ghét đến nỗi phá tan cả phong thái nhã nhặn đã ngấm vào tận xương tủy của ta..

Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta VềTác giả: Bán Tài Minh NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Đại hôn của ta và thái tử sắp đến, ngày nào cũng bị nhũ mẫu giữ lại trong phòng thêu giá y. Đến cả việc ngắm nhìn chim sẻ bay qua trên trời một lát cũng bị càm ràm cả nửa ngày. harry potter fanfic “Tiểu thư ơi, chim sẻ thì có gì mà đáng xem cơ chứ, chim phượng hoàng trong tay tiểu thư mới là quý giá kìa.” Giá y trên tay ta đã hoàn thành được quá nửa, bên trên thêu hình phượng hoàng lộng lẫy, sinh động như thật. Ròng rã suốt hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành quả. Giá y tinh xảo hoàn mỹ, cũng giống như chính con người ta vậy. Ta là đích nữ của Khương gia, phụ thân là thừa tướng trong triều, tổ phụ từng là thái phó tiền triều. Gia tộc quyền cao chức trọng bao đời, Khương Hoài Nguyệt ta nghiễm nhiên trở thành khuê nữ tôn quý nhất kinh thành. Cũng vì vậy mà cha mẹ dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải tinh thông. Phụ thân thậm chí còn mời nhũ mẫu trong cung đến dạy dỗ ta. Bà ấy quả thực rất nghiêm khắc, lại hay lo chuyện bao đồng, nhưng đợi đến… 50.Cuối cùng ta cũng không uống, bởi vì Dung Vọng đã xuất hiện, thay ta uống hết ly rượu đó.“Tuy chỉ là rượu hoa quả nhưng Hoài Nguyệt chỉ cần uống một ly là say rồi.” Hắn vừa cười vừa nói.Giọt rượu trong suốt lăn dài trên môi hắn.Khúc Anh kinh ngạc nhìn hắn.Ta đã sớm quen với việc Dung Vọng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng lần ra mặt này của hắn quả thật khiến ta có hơi bất ngờ.Khúc Anh lắp bắp: “Điện hạ, sao ngài lại ở đây?”Dung Vọng lạnh nhạt đáp: “Sao nào? Ta không thể đến ngắm hoa sen?”Khúc Anh bị câu trả lời này làm cho nghẹn họng.Đang lúc nàng ta đứng ngồi không yên thì sắc mặt của Dung Vọng càng ngày càng kém, bỗng dưng hắn lấy từ đâu ra một đôi găng tay bình tĩnh đeo lên, bàn tay thon dài, từng đốt ngón tay thanh mảnh đeo lên găng tay màu đen trông cũng rất đẹp.Sau đó hắn bóp lấy cổ Khúc Anh, giọng nói u ám: “Rượu này, ngươi hạ xuân dược đúng không?”Không qua bao lâu, sắc mặt Khúc Anh đã trở nên trắng bệch vì khó thở.Đến khi Khúc Anh tưởng như sắp không chịu nổi, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng buông nàng ta ra, bối rối nhìn ta: “Hoài Nguyệt, ta chỉ là…chỉ là quá tức giận thôi.”“Nàng đừng sợ ta, ta không độc ác như vậy.Nàng ta không chết, nàng muốn xử lý thế nào cũng được.” Hắn bất an nhìn về phía ta, gương mặt vì tác dụng của thuốc mà càng ngày càng đỏ.Lúc thì âm hiểm tàn nhẫn, lúc lại lo trước lo sau, dè dặt cẩn thận, thật đúng là một người khó hiểu.Ta không thèm nhìn đến Khúc Anh, chỉ bước đến trước mặt Dung Vọng.Cảm xúc lúc này trong ta rất hỗn độn, cuối cùng ta vẫn lên tiếng:“Đừng giả vờ nữa.Rõ ràng ngươi biết trong đó có bỏ thuốc, ngươi hoàn toàn có thể đổ đi, tại sao ngươi lại uống nó?”51.Ly rượu mà Khúc Anh mời, ta vốn dĩ không định uống.Ta cũng không tin Dung Vọng ngu ngốc đến mức không đoán được ly rượu đó đã bị động tay động chân.Gương mặt hắn lộ ra nét thất vọng: “Ta uống thay nàng ly rượu có bỏ thuốc đó, vậy mà nàng lại không cảm động chút nào.”Cảm động ư?Cảm động vì hắn đặt cược cả tính mạng mình để thu hút sự chú ý của ta?Giọng nói của ta không kiềm được mà mang theo tia tức giận: “Ngươi không nghĩ đến rằng, nếu như thứ mà nàng ta bỏ vào hôm nay không phải xuân dược mà là thuốc độc thì kết cục của ngươi sẽ thế nào ư?”Có lẽ vì ta đột nhiên tiến lại gần nên tâm trạng hắn có chút kích động, lại thêm tác dụng của thuốc khiến vành tai hắn càng thêm đỏ bừng.“Vậy thì bỏ mạng thôi, thân thể tàn tạ này của ta, cho dù không phải hôm nay thì một ngày nào đó cũng sẽ phải chết.”Ngón tay ta run run, cuối cùng vẫn không nén được cơn giận trong lòng mà túm lấy cổ áo của hắn: “Đúng là một kẻ điên.”Có lẽ tưởng rằng ta muốn đánh cho hắn một trận, trên mặt Dung Vọng lộ rõ vẻ phấn khích.Ta trừng mắt nhìn hắn, lôi hắn đến bên hồ rồi đạp xuống.“Ở dưới đó cho tỉnh táo lại đi.”Một người có thể sống sót được dù ngã xuống sông Vân, hẳn là khả năng bơi cũng không tệ.Quả nhiên, ngay sau đó đã thấy Dung Vọng dễ dàng trèo lên, toàn thân ướt đẫm nhìn ta, đoạn hắn bắt đầu cười to.Ta phất tay áo, quay người rời khỏi.Hắn đúng là một kẻ đáng ghét.Đáng ghét đến nỗi phá tan cả phong thái nhã nhặn đã ngấm vào tận xương tủy của ta..

Chương 26: Chương 26