1. Đại hôn của ta và thái tử sắp đến, ngày nào cũng bị nhũ mẫu giữ lại trong phòng thêu giá y. Đến cả việc ngắm nhìn chim sẻ bay qua trên trời một lát cũng bị càm ràm cả nửa ngày. harry potter fanfic “Tiểu thư ơi, chim sẻ thì có gì mà đáng xem cơ chứ, chim phượng hoàng trong tay tiểu thư mới là quý giá kìa.” Giá y trên tay ta đã hoàn thành được quá nửa, bên trên thêu hình phượng hoàng lộng lẫy, sinh động như thật. Ròng rã suốt hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành quả. Giá y tinh xảo hoàn mỹ, cũng giống như chính con người ta vậy. Ta là đích nữ của Khương gia, phụ thân là thừa tướng trong triều, tổ phụ từng là thái phó tiền triều. Gia tộc quyền cao chức trọng bao đời, Khương Hoài Nguyệt ta nghiễm nhiên trở thành khuê nữ tôn quý nhất kinh thành. Cũng vì vậy mà cha mẹ dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải tinh thông. Phụ thân thậm chí còn mời nhũ mẫu trong cung đến dạy dỗ ta. Bà ấy quả thực rất nghiêm khắc, lại hay lo chuyện bao đồng, nhưng đợi đến…
Chương 28: Chương 28
Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta VềTác giả: Bán Tài Minh NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Đại hôn của ta và thái tử sắp đến, ngày nào cũng bị nhũ mẫu giữ lại trong phòng thêu giá y. Đến cả việc ngắm nhìn chim sẻ bay qua trên trời một lát cũng bị càm ràm cả nửa ngày. harry potter fanfic “Tiểu thư ơi, chim sẻ thì có gì mà đáng xem cơ chứ, chim phượng hoàng trong tay tiểu thư mới là quý giá kìa.” Giá y trên tay ta đã hoàn thành được quá nửa, bên trên thêu hình phượng hoàng lộng lẫy, sinh động như thật. Ròng rã suốt hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành quả. Giá y tinh xảo hoàn mỹ, cũng giống như chính con người ta vậy. Ta là đích nữ của Khương gia, phụ thân là thừa tướng trong triều, tổ phụ từng là thái phó tiền triều. Gia tộc quyền cao chức trọng bao đời, Khương Hoài Nguyệt ta nghiễm nhiên trở thành khuê nữ tôn quý nhất kinh thành. Cũng vì vậy mà cha mẹ dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải tinh thông. Phụ thân thậm chí còn mời nhũ mẫu trong cung đến dạy dỗ ta. Bà ấy quả thực rất nghiêm khắc, lại hay lo chuyện bao đồng, nhưng đợi đến… 55.Ánh mắt ta lạnh như băng nhìn hắn, càng nhìn lại càng thấy hắn trông giống con heo.“Khương cô nương, trời đông tuyết lạnh, bổn vương đưa nàng đến một nơi ấm áp hơn nhé.”Hắn vươn tay về phía ta, muốn chạm vào ta.Một cành hoa mai từ đâu bay vụt tới, trong nháy mắt chém đứt ngón tay của Thịnh vương.Thịnh vương nhìn thấy ngón tay mình rơi trên mặt đất mới phản ứng kịp, gào lên đau đớn.Dung Vọng bước ra từ sau bụi cây, trên người hắn khoác áo choàng lông, phong thái phiêu dật như tiên.Có điều trên lông mày còn vương vài bông tuyết, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.Thịnh vương không dám tin mà nhìn về phía hắn: “Lão tam, ngươi lại dám ra tay tàn nhấn như vậy?”Dung Vọng cười nhạt: “Đúng vậy đấy thì sao, ngươi định làm gì ta?”Thịnh vương gào lên muốn đi cáo trạng với Hoàng thượng, nhưng hắn đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành để thị vệ bên cạnh đi gọi người, sau đó nói với Dung Vọng: “Ngươi có gan thì đừng có đi đâu.”Dung Vọng chẳng thèm để ý đến hắn, bước nhanh về phía ta: “Hoài Nguyệt…”Thịnh vương lại gào lên, tiếng hét át đi lời của Dung Vọng.Dung Vọng cau mày, quay người đi đến bên cạnh hắn, đoạn cúi xuống nhìn người đang lăn lộn kêu gào: “Đúng là đồ phế vật, có một chút đau đớn này mà cũng không chịu được.”Dung Vọng giơ chân đạp lên vết thương của Thịnh vương.Thịnh vương đau đến như muốn ngất đi, hắn nhìn Dung Vọng rồi lộ ra biểu cảm sợ hãi như gặp phải ma quỷ.“Ngươi không phải Dung Ngọc!”“Ngươi không phải Dung Ngọc, có đúng không? Dung Ngọc không đời nào lại ác độc như vậy!”Dung Vọng hơi nheo mắt nhìn hắn, giống như đang suy ngẫm có nên giết người diệt khẩu hay không.“Có chuyện gì?” Giọng nói của Hoàng thượng đột ngột vang lên.Thì ra Hoàng thượng đang đi dạo cùng với một sủng phi ở cách đó không xa, nghe thấy bên này ồn ào nên đã qua đây xem xét tình hình.Thịnh vương nhìn thấy Hoàng thượng như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vừa bò vừa lết đến bên cạnh ông ta:“Phụ hoàng! Hắn không phải Thái tử! Hắn không phải Dung Ngọc! Hắn muốn giết nhi thần!”56.“Có chuyện gì?”Hoàng thượng nhìn máu chảy đầy trên đất, lại nhìn ngón tay bị dứt của Thịnh vương thì nghiêm mặt hỏi.Thịnh vương thêm mắm dặm muối kể lại một lượt những gì vừa xảy ra, liều chết cho rằng người trước mặt không phải Thái tử, Thái tử đã bị quỷ nhập rồi.Hoàng thượng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Dung Vọng: “Những lời Thịnh vương nói có phải thật?”Ta theo phản xạ siết chặt góc áo.Bản thân Dung Vọng cũng biết chuyện đến nước này không thể nào giấu diếm thêm được nữa.“Quả thật là nhi thần đã chặt đứt ngón tay của huynh ấy.”“Trẫm không hỏi chuyện này.”Bầu không khí trở nên ngột ngạt, đến gió cũng ngừng thổi, hoa cũng chẳng dám rơi.Dung Vọng cười nhạt: “Cũng là thật.”Sau đó hắn đem mọi chuyện kể lại một cách đại khái cho Hoàng thượng, bao gồm cả thân thế của hắn.Trông hắn bình tĩnh một cách lạ thường, giống như đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này vậy.Dung Vọng vừa nói xong, Thịnh vương kinh hoàng nhìn hắn, đến vết thương trên tay cũng quên mất.Những người có mặt ở đó cũng bị sự thật này làm cho chấn động.“Cho nên, ngươi chính là lão tứ của trẫm?”Dung Vọng không phủ nhận.Ngay lập tức, Hoàng thượng rút kiếm, nhanh như chớp đâm về phía phi tần bên cạnh.Tất cả những người đang có mặt đều hoảng hốt, đến ta cũng không giấu nổi sự bất ngờ.Ngay sau đó, Hoàng thượng lên tiếng: “Lão tam đã không còn, vậy thì lão tứ sẽ là Thái tử.Thịnh vương, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài.”.
55.
Ánh mắt ta lạnh như băng nhìn hắn, càng nhìn lại càng thấy hắn trông giống con heo.
“Khương cô nương, trời đông tuyết lạnh, bổn vương đưa nàng đến một nơi ấm áp hơn nhé.”
Hắn vươn tay về phía ta, muốn chạm vào ta.
Một cành hoa mai từ đâu bay vụt tới, trong nháy mắt chém đứt ngón tay của Thịnh vương.
Thịnh vương nhìn thấy ngón tay mình rơi trên mặt đất mới phản ứng kịp, gào lên đau đớn.
Dung Vọng bước ra từ sau bụi cây, trên người hắn khoác áo choàng lông, phong thái phiêu dật như tiên.
Có điều trên lông mày còn vương vài bông tuyết, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Thịnh vương không dám tin mà nhìn về phía hắn: “Lão tam, ngươi lại dám ra tay tàn nhấn như vậy?”
Dung Vọng cười nhạt: “Đúng vậy đấy thì sao, ngươi định làm gì ta?”
Thịnh vương gào lên muốn đi cáo trạng với Hoàng thượng, nhưng hắn đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành để thị vệ bên cạnh đi gọi người, sau đó nói với Dung Vọng: “Ngươi có gan thì đừng có đi đâu.”
Dung Vọng chẳng thèm để ý đến hắn, bước nhanh về phía ta: “Hoài Nguyệt…”
Thịnh vương lại gào lên, tiếng hét át đi lời của Dung Vọng.
Dung Vọng cau mày, quay người đi đến bên cạnh hắn, đoạn cúi xuống nhìn người đang lăn lộn kêu gào: “Đúng là đồ phế vật, có một chút đau đớn này mà cũng không chịu được.”
Dung Vọng giơ chân đạp lên vết thương của Thịnh vương.
Thịnh vương đau đến như muốn ngất đi, hắn nhìn Dung Vọng rồi lộ ra biểu cảm sợ hãi như gặp phải ma quỷ.
“Ngươi không phải Dung Ngọc!”
“Ngươi không phải Dung Ngọc, có đúng không? Dung Ngọc không đời nào lại ác độc như vậy!”
Dung Vọng hơi nheo mắt nhìn hắn, giống như đang suy ngẫm có nên giết người diệt khẩu hay không.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Hoàng thượng đột ngột vang lên.
Thì ra Hoàng thượng đang đi dạo cùng với một sủng phi ở cách đó không xa, nghe thấy bên này ồn ào nên đã qua đây xem xét tình hình.
Thịnh vương nhìn thấy Hoàng thượng như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vừa bò vừa lết đến bên cạnh ông ta:
“Phụ hoàng! Hắn không phải Thái tử! Hắn không phải Dung Ngọc! Hắn muốn giết nhi thần!”
56.
“Có chuyện gì?”
Hoàng thượng nhìn máu chảy đầy trên đất, lại nhìn ngón tay bị dứt của Thịnh vương thì nghiêm mặt hỏi.
Thịnh vương thêm mắm dặm muối kể lại một lượt những gì vừa xảy ra, liều chết cho rằng người trước mặt không phải Thái tử, Thái tử đã bị quỷ nhập rồi.
Hoàng thượng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Dung Vọng: “Những lời Thịnh vương nói có phải thật?”
Ta theo phản xạ siết chặt góc áo.
Bản thân Dung Vọng cũng biết chuyện đến nước này không thể nào giấu diếm thêm được nữa.
“Quả thật là nhi thần đã chặt đứt ngón tay của huynh ấy.”
“Trẫm không hỏi chuyện này.”
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, đến gió cũng ngừng thổi, hoa cũng chẳng dám rơi.
Dung Vọng cười nhạt: “Cũng là thật.”
Sau đó hắn đem mọi chuyện kể lại một cách đại khái cho Hoàng thượng, bao gồm cả thân thế của hắn.
Trông hắn bình tĩnh một cách lạ thường, giống như đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này vậy.
Dung Vọng vừa nói xong, Thịnh vương kinh hoàng nhìn hắn, đến vết thương trên tay cũng quên mất.
Những người có mặt ở đó cũng bị sự thật này làm cho chấn động.
“Cho nên, ngươi chính là lão tứ của trẫm?”
Dung Vọng không phủ nhận.
Ngay lập tức, Hoàng thượng rút kiếm, nhanh như chớp đâm về phía phi tần bên cạnh.
Tất cả những người đang có mặt đều hoảng hốt, đến ta cũng không giấu nổi sự bất ngờ.
Ngay sau đó, Hoàng thượng lên tiếng: “Lão tam đã không còn, vậy thì lão tứ sẽ là Thái tử.
Thịnh vương, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài.”.
Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta VềTác giả: Bán Tài Minh NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Đại hôn của ta và thái tử sắp đến, ngày nào cũng bị nhũ mẫu giữ lại trong phòng thêu giá y. Đến cả việc ngắm nhìn chim sẻ bay qua trên trời một lát cũng bị càm ràm cả nửa ngày. harry potter fanfic “Tiểu thư ơi, chim sẻ thì có gì mà đáng xem cơ chứ, chim phượng hoàng trong tay tiểu thư mới là quý giá kìa.” Giá y trên tay ta đã hoàn thành được quá nửa, bên trên thêu hình phượng hoàng lộng lẫy, sinh động như thật. Ròng rã suốt hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành quả. Giá y tinh xảo hoàn mỹ, cũng giống như chính con người ta vậy. Ta là đích nữ của Khương gia, phụ thân là thừa tướng trong triều, tổ phụ từng là thái phó tiền triều. Gia tộc quyền cao chức trọng bao đời, Khương Hoài Nguyệt ta nghiễm nhiên trở thành khuê nữ tôn quý nhất kinh thành. Cũng vì vậy mà cha mẹ dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải tinh thông. Phụ thân thậm chí còn mời nhũ mẫu trong cung đến dạy dỗ ta. Bà ấy quả thực rất nghiêm khắc, lại hay lo chuyện bao đồng, nhưng đợi đến… 55.Ánh mắt ta lạnh như băng nhìn hắn, càng nhìn lại càng thấy hắn trông giống con heo.“Khương cô nương, trời đông tuyết lạnh, bổn vương đưa nàng đến một nơi ấm áp hơn nhé.”Hắn vươn tay về phía ta, muốn chạm vào ta.Một cành hoa mai từ đâu bay vụt tới, trong nháy mắt chém đứt ngón tay của Thịnh vương.Thịnh vương nhìn thấy ngón tay mình rơi trên mặt đất mới phản ứng kịp, gào lên đau đớn.Dung Vọng bước ra từ sau bụi cây, trên người hắn khoác áo choàng lông, phong thái phiêu dật như tiên.Có điều trên lông mày còn vương vài bông tuyết, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.Thịnh vương không dám tin mà nhìn về phía hắn: “Lão tam, ngươi lại dám ra tay tàn nhấn như vậy?”Dung Vọng cười nhạt: “Đúng vậy đấy thì sao, ngươi định làm gì ta?”Thịnh vương gào lên muốn đi cáo trạng với Hoàng thượng, nhưng hắn đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành để thị vệ bên cạnh đi gọi người, sau đó nói với Dung Vọng: “Ngươi có gan thì đừng có đi đâu.”Dung Vọng chẳng thèm để ý đến hắn, bước nhanh về phía ta: “Hoài Nguyệt…”Thịnh vương lại gào lên, tiếng hét át đi lời của Dung Vọng.Dung Vọng cau mày, quay người đi đến bên cạnh hắn, đoạn cúi xuống nhìn người đang lăn lộn kêu gào: “Đúng là đồ phế vật, có một chút đau đớn này mà cũng không chịu được.”Dung Vọng giơ chân đạp lên vết thương của Thịnh vương.Thịnh vương đau đến như muốn ngất đi, hắn nhìn Dung Vọng rồi lộ ra biểu cảm sợ hãi như gặp phải ma quỷ.“Ngươi không phải Dung Ngọc!”“Ngươi không phải Dung Ngọc, có đúng không? Dung Ngọc không đời nào lại ác độc như vậy!”Dung Vọng hơi nheo mắt nhìn hắn, giống như đang suy ngẫm có nên giết người diệt khẩu hay không.“Có chuyện gì?” Giọng nói của Hoàng thượng đột ngột vang lên.Thì ra Hoàng thượng đang đi dạo cùng với một sủng phi ở cách đó không xa, nghe thấy bên này ồn ào nên đã qua đây xem xét tình hình.Thịnh vương nhìn thấy Hoàng thượng như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vừa bò vừa lết đến bên cạnh ông ta:“Phụ hoàng! Hắn không phải Thái tử! Hắn không phải Dung Ngọc! Hắn muốn giết nhi thần!”56.“Có chuyện gì?”Hoàng thượng nhìn máu chảy đầy trên đất, lại nhìn ngón tay bị dứt của Thịnh vương thì nghiêm mặt hỏi.Thịnh vương thêm mắm dặm muối kể lại một lượt những gì vừa xảy ra, liều chết cho rằng người trước mặt không phải Thái tử, Thái tử đã bị quỷ nhập rồi.Hoàng thượng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Dung Vọng: “Những lời Thịnh vương nói có phải thật?”Ta theo phản xạ siết chặt góc áo.Bản thân Dung Vọng cũng biết chuyện đến nước này không thể nào giấu diếm thêm được nữa.“Quả thật là nhi thần đã chặt đứt ngón tay của huynh ấy.”“Trẫm không hỏi chuyện này.”Bầu không khí trở nên ngột ngạt, đến gió cũng ngừng thổi, hoa cũng chẳng dám rơi.Dung Vọng cười nhạt: “Cũng là thật.”Sau đó hắn đem mọi chuyện kể lại một cách đại khái cho Hoàng thượng, bao gồm cả thân thế của hắn.Trông hắn bình tĩnh một cách lạ thường, giống như đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này vậy.Dung Vọng vừa nói xong, Thịnh vương kinh hoàng nhìn hắn, đến vết thương trên tay cũng quên mất.Những người có mặt ở đó cũng bị sự thật này làm cho chấn động.“Cho nên, ngươi chính là lão tứ của trẫm?”Dung Vọng không phủ nhận.Ngay lập tức, Hoàng thượng rút kiếm, nhanh như chớp đâm về phía phi tần bên cạnh.Tất cả những người đang có mặt đều hoảng hốt, đến ta cũng không giấu nổi sự bất ngờ.Ngay sau đó, Hoàng thượng lên tiếng: “Lão tam đã không còn, vậy thì lão tứ sẽ là Thái tử.Thịnh vương, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài.”.