"Tôi vẫn là một trinh nữ, tôi không dụ dỗ đàn ông của các người! Cha dượng tôi cũng chưa từng làm những chuyện cầm thú kia, tại sao các người lại vu oan giá họa như vậy?! Tại sao lại vu oan giá họa như vậy?! Một truyện ngôn tình làm rung động lòng người với câu hỏi hoài khôn nguôi. Năm đó, Hoàng Tiểu Liên hai mươi lăm tuổi, cô đứng trên một tảng đá cao hơn mét, cởi từng lớp từng lớp quần áo trên người mình. Những người trong thôn đứng vây chặt xung quanh, kẻ nhìn, người mắng chửi, kẻ lại cười nhạo, người rì rầm bàn tán. Làn da của Hoàng Tiểu Liên trắng muốt không giống như da của những cô gái ở nông thôn, dáng người cao dáo, eo thon. Cô cứ thế c ởi sạch không còn tấc vải che thân, vẻ mặt cô như đang khóc mà cũng giống đang cười: "Tôi cho các người xem." Cô thò tay vào nơi tư m@t nhất của người con gái, khi cô rút tay ra, trên ngón tay thon dài đó có dính máu tươi. Màu sắc ấy quá sức chói, dưới ánh nắng mặt trời nhìn mà nhức nhối. Nhưng cô vẫn chỉ cười: "Các người nhìn đi, các người…
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
Vương Quốc Màu XámTác giả: Nhất Độ Quân HoaTruyện Đô Thị"Tôi vẫn là một trinh nữ, tôi không dụ dỗ đàn ông của các người! Cha dượng tôi cũng chưa từng làm những chuyện cầm thú kia, tại sao các người lại vu oan giá họa như vậy?! Tại sao lại vu oan giá họa như vậy?! Một truyện ngôn tình làm rung động lòng người với câu hỏi hoài khôn nguôi. Năm đó, Hoàng Tiểu Liên hai mươi lăm tuổi, cô đứng trên một tảng đá cao hơn mét, cởi từng lớp từng lớp quần áo trên người mình. Những người trong thôn đứng vây chặt xung quanh, kẻ nhìn, người mắng chửi, kẻ lại cười nhạo, người rì rầm bàn tán. Làn da của Hoàng Tiểu Liên trắng muốt không giống như da của những cô gái ở nông thôn, dáng người cao dáo, eo thon. Cô cứ thế c ởi sạch không còn tấc vải che thân, vẻ mặt cô như đang khóc mà cũng giống đang cười: "Tôi cho các người xem." Cô thò tay vào nơi tư m@t nhất của người con gái, khi cô rút tay ra, trên ngón tay thon dài đó có dính máu tươi. Màu sắc ấy quá sức chói, dưới ánh nắng mặt trời nhìn mà nhức nhối. Nhưng cô vẫn chỉ cười: "Các người nhìn đi, các người… deyunMở kiện hàng mà Tang Cốt Nê đã đặt ra, bên trong có vài đ ĩa CD giống nhau. Tần Thái cảm thán một phen, rồi cho đ ĩa vào laptop.Máy đọc đ ĩa rất nhanh, mở đầu là quảng cáo của công ty Dưa Chuột, chiếm khoảng một phút.= =Tần Thái bực bội, mau vào nội dung chính đi chứ.Khung cảnh trời đang hoàng hôn, xem ra đây đúng là do mấy trái dưa chuột quay lại, bởi vì nhìn xung quang giống như đang trong hoa viên. Còn có ghế xích đu.Mỹ nhân đang nằm trên ghế tựa đọc sách, lúc ấy ánh mặt trời đỏ như máu, khắp nơi trăm hoa đua nở. Sườn mặt cô gái như ẩn như hiện giữa làn tóc đen, mọi vật yên tĩnh, làm tâm cũng trở nên điềm đạm an nhiên." Thích đọc sách." Tần Thái ghi vào notebook để nhớ kỹ, sau đó phóng to hình ảnh lên thì thấy rất rõ tên tập thơ " Tống Từ."Cô cố gắng bắt chước cái thần thái đó, nhưng đây quả thật là yêu cầu cao. Đang đứng sửa tư thế thì bỗng nhiên có tiếng vang trong video, có người đến: " Trời đang lạnh, mau về phòng đi."Cả người Tần Thái cứng đờ—— người này không phải là Bạch Cập!!Tuy rằng tên dưa chuột này chỉ lo ngắm mỹ nhân, không hề nhìn người đang tới, nhưng Tần Thái đã quá quen với giọng nói này —— là Bạch Hà!!Sao lại thế này? Thân thể đó..... không lẽ là sư nương của cô?!Cái này làm kinh hách không nhẹ đâu, Tần Thái cố gắng nhìn kỹ, nhưng tên dưa chuột này quá háo sắc, ngoài mỹ nhân ra nó chẳng nhìn ai.Mỹ nhân hơi động tà váy đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá vương trên tà váy, Tần Thái học theo tư đứng lên, cúi người phủi quần—— cô đang mặc quần jean!!Lúc cúi người không chú ý tốc độ quá nhanh, đầu phang thẳng vào góc bàn máy tính.Mẹ nó! Đúng là bắt chước cũng cần phải có kỹ thuật mà!Hình ảnh kế tiếp hoàn toàn không có gì thay đổi, mỹ nhân cứ mãi ngồi ngốc trong vườn. Hoặc là do tên dưa chuột háo sắc này ngại người khác quá xấu, sẽ phá hư hình ảnh, nên không hề quan tâm đ ến người khác.Có đôi khi mỹ nhân sẽ ăn chút canh trên bàn đá bên cạnh, bộ dáng cô ấy ăn cái gì cũng rất văn nhã, làm người phải kinh diễm.Tần Thái thấy mình mà bắt chước được như vậy chỉ nửa phút thôi, cũng cần phải có kỹ thuật diễn xuất thần nhập quỷ.Nhưng mà cô là ai, cô là Tần Thái, cái cô có nhiều nhất chính là khắc khổ.Cô thu đ ĩa lại, chuẩn bị kỹ càng cho công tác học tập.Sư thúc ơi sư thúc, bây giờ xem người chạy đằng nào! Ta không cần người khuynh tâm vì ta, chỉ là có thể dạy cho chút bản lĩnh chứ? Tốt nhất là vì yêu thành si cô gái này, rồi truyền cho ta công lực cả đời, sau đó chuyển toàn bộ tài sản dưới tên ta! sau đó ta sẽ nhân lúc đêm hôm khuya khoắt đánh người thành một đống, cuối cùng đuổi ra khỏi nhà! Oa ha ha ha ha...
deyun
Mở kiện hàng mà Tang Cốt Nê đã đặt ra, bên trong có vài đ ĩa CD giống nhau. Tần Thái cảm thán một phen, rồi cho đ ĩa vào laptop.
Máy đọc đ ĩa rất nhanh, mở đầu là quảng cáo của công ty Dưa Chuột, chiếm khoảng một phút.= =
Tần Thái bực bội, mau vào nội dung chính đi chứ.
Khung cảnh trời đang hoàng hôn, xem ra đây đúng là do mấy trái dưa chuột quay lại, bởi vì nhìn xung quang giống như đang trong hoa viên. Còn có ghế xích đu.
Mỹ nhân đang nằm trên ghế tựa đọc sách, lúc ấy ánh mặt trời đỏ như máu, khắp nơi trăm hoa đua nở. Sườn mặt cô gái như ẩn như hiện giữa làn tóc đen, mọi vật yên tĩnh, làm tâm cũng trở nên điềm đạm an nhiên.
" Thích đọc sách." Tần Thái ghi vào notebook để nhớ kỹ, sau đó phóng to hình ảnh lên thì thấy rất rõ tên tập thơ " Tống Từ."
Cô cố gắng bắt chước cái thần thái đó, nhưng đây quả thật là yêu cầu cao. Đang đứng sửa tư thế thì bỗng nhiên có tiếng vang trong video, có người đến: " Trời đang lạnh, mau về phòng đi."
Cả người Tần Thái cứng đờ—— người này không phải là Bạch Cập!!
Tuy rằng tên dưa chuột này chỉ lo ngắm mỹ nhân, không hề nhìn người đang tới, nhưng Tần Thái đã quá quen với giọng nói này —— là Bạch Hà!!
Sao lại thế này? Thân thể đó..... không lẽ là sư nương của cô?!
Cái này làm kinh hách không nhẹ đâu, Tần Thái cố gắng nhìn kỹ, nhưng tên dưa chuột này quá háo sắc, ngoài mỹ nhân ra nó chẳng nhìn ai.
Mỹ nhân hơi động tà váy đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá vương trên tà váy, Tần Thái học theo tư đứng lên, cúi người phủi quần—— cô đang mặc quần jean!!
Lúc cúi người không chú ý tốc độ quá nhanh, đầu phang thẳng vào góc bàn máy tính.
Mẹ nó! Đúng là bắt chước cũng cần phải có kỹ thuật mà!
Hình ảnh kế tiếp hoàn toàn không có gì thay đổi, mỹ nhân cứ mãi ngồi ngốc trong vườn. Hoặc là do tên dưa chuột háo sắc này ngại người khác quá xấu, sẽ phá hư hình ảnh, nên không hề quan tâm đ ến người khác.
Có đôi khi mỹ nhân sẽ ăn chút canh trên bàn đá bên cạnh, bộ dáng cô ấy ăn cái gì cũng rất văn nhã, làm người phải kinh diễm.
Tần Thái thấy mình mà bắt chước được như vậy chỉ nửa phút thôi, cũng cần phải có kỹ thuật diễn xuất thần nhập quỷ.
Nhưng mà cô là ai, cô là Tần Thái, cái cô có nhiều nhất chính là khắc khổ.
Cô thu đ ĩa lại, chuẩn bị kỹ càng cho công tác học tập.
Sư thúc ơi sư thúc, bây giờ xem người chạy đằng nào! Ta không cần người khuynh tâm vì ta, chỉ là có thể dạy cho chút bản lĩnh chứ? Tốt nhất là vì yêu thành si cô gái này, rồi truyền cho ta công lực cả đời, sau đó chuyển toàn bộ tài sản dưới tên ta! sau đó ta sẽ nhân lúc đêm hôm khuya khoắt đánh người thành một đống, cuối cùng đuổi ra khỏi nhà! Oa ha ha ha ha...
Vương Quốc Màu XámTác giả: Nhất Độ Quân HoaTruyện Đô Thị"Tôi vẫn là một trinh nữ, tôi không dụ dỗ đàn ông của các người! Cha dượng tôi cũng chưa từng làm những chuyện cầm thú kia, tại sao các người lại vu oan giá họa như vậy?! Tại sao lại vu oan giá họa như vậy?! Một truyện ngôn tình làm rung động lòng người với câu hỏi hoài khôn nguôi. Năm đó, Hoàng Tiểu Liên hai mươi lăm tuổi, cô đứng trên một tảng đá cao hơn mét, cởi từng lớp từng lớp quần áo trên người mình. Những người trong thôn đứng vây chặt xung quanh, kẻ nhìn, người mắng chửi, kẻ lại cười nhạo, người rì rầm bàn tán. Làn da của Hoàng Tiểu Liên trắng muốt không giống như da của những cô gái ở nông thôn, dáng người cao dáo, eo thon. Cô cứ thế c ởi sạch không còn tấc vải che thân, vẻ mặt cô như đang khóc mà cũng giống đang cười: "Tôi cho các người xem." Cô thò tay vào nơi tư m@t nhất của người con gái, khi cô rút tay ra, trên ngón tay thon dài đó có dính máu tươi. Màu sắc ấy quá sức chói, dưới ánh nắng mặt trời nhìn mà nhức nhối. Nhưng cô vẫn chỉ cười: "Các người nhìn đi, các người… deyunMở kiện hàng mà Tang Cốt Nê đã đặt ra, bên trong có vài đ ĩa CD giống nhau. Tần Thái cảm thán một phen, rồi cho đ ĩa vào laptop.Máy đọc đ ĩa rất nhanh, mở đầu là quảng cáo của công ty Dưa Chuột, chiếm khoảng một phút.= =Tần Thái bực bội, mau vào nội dung chính đi chứ.Khung cảnh trời đang hoàng hôn, xem ra đây đúng là do mấy trái dưa chuột quay lại, bởi vì nhìn xung quang giống như đang trong hoa viên. Còn có ghế xích đu.Mỹ nhân đang nằm trên ghế tựa đọc sách, lúc ấy ánh mặt trời đỏ như máu, khắp nơi trăm hoa đua nở. Sườn mặt cô gái như ẩn như hiện giữa làn tóc đen, mọi vật yên tĩnh, làm tâm cũng trở nên điềm đạm an nhiên." Thích đọc sách." Tần Thái ghi vào notebook để nhớ kỹ, sau đó phóng to hình ảnh lên thì thấy rất rõ tên tập thơ " Tống Từ."Cô cố gắng bắt chước cái thần thái đó, nhưng đây quả thật là yêu cầu cao. Đang đứng sửa tư thế thì bỗng nhiên có tiếng vang trong video, có người đến: " Trời đang lạnh, mau về phòng đi."Cả người Tần Thái cứng đờ—— người này không phải là Bạch Cập!!Tuy rằng tên dưa chuột này chỉ lo ngắm mỹ nhân, không hề nhìn người đang tới, nhưng Tần Thái đã quá quen với giọng nói này —— là Bạch Hà!!Sao lại thế này? Thân thể đó..... không lẽ là sư nương của cô?!Cái này làm kinh hách không nhẹ đâu, Tần Thái cố gắng nhìn kỹ, nhưng tên dưa chuột này quá háo sắc, ngoài mỹ nhân ra nó chẳng nhìn ai.Mỹ nhân hơi động tà váy đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá vương trên tà váy, Tần Thái học theo tư đứng lên, cúi người phủi quần—— cô đang mặc quần jean!!Lúc cúi người không chú ý tốc độ quá nhanh, đầu phang thẳng vào góc bàn máy tính.Mẹ nó! Đúng là bắt chước cũng cần phải có kỹ thuật mà!Hình ảnh kế tiếp hoàn toàn không có gì thay đổi, mỹ nhân cứ mãi ngồi ngốc trong vườn. Hoặc là do tên dưa chuột háo sắc này ngại người khác quá xấu, sẽ phá hư hình ảnh, nên không hề quan tâm đ ến người khác.Có đôi khi mỹ nhân sẽ ăn chút canh trên bàn đá bên cạnh, bộ dáng cô ấy ăn cái gì cũng rất văn nhã, làm người phải kinh diễm.Tần Thái thấy mình mà bắt chước được như vậy chỉ nửa phút thôi, cũng cần phải có kỹ thuật diễn xuất thần nhập quỷ.Nhưng mà cô là ai, cô là Tần Thái, cái cô có nhiều nhất chính là khắc khổ.Cô thu đ ĩa lại, chuẩn bị kỹ càng cho công tác học tập.Sư thúc ơi sư thúc, bây giờ xem người chạy đằng nào! Ta không cần người khuynh tâm vì ta, chỉ là có thể dạy cho chút bản lĩnh chứ? Tốt nhất là vì yêu thành si cô gái này, rồi truyền cho ta công lực cả đời, sau đó chuyển toàn bộ tài sản dưới tên ta! sau đó ta sẽ nhân lúc đêm hôm khuya khoắt đánh người thành một đống, cuối cùng đuổi ra khỏi nhà! Oa ha ha ha ha...