Tác giả:

Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…

Chương 288: Cô Ta Sao Chép Ý Tưởng Của Tôi”

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… Tất cả những người trong hội trường cùng khán giả coi livestream đều ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì khiến bộ trưởng tức giận như vậy.Chỉ có Tống Huyền là biết rất rõ, khóe môi cô ta cong lên.Tống Vy mím môi: “Có phải cô đã làm gì rồi không?”“Ai mà biết được.” Tống Huyền cười độc ác, không trả lời lại.Bộ trưởng ở trên bục chiếu bản thiết kế của hai người họ lên màn hình lớn.Bỗng chốc, mọi người ồn ào hẳn lên.Hai bản thiết kế trên màn hình lớn giống nhau như đúc, trừ đuôi váy cùng với màu sắc là khác ra, những phần còn lại gần như y hệt.Trong tình huống này, rõ ràng cho thấy một kết quả, có người sao chép ý tưởng.Tống Vy tức tới nỗi suýt bẻ gãy cây bút chì trong tay, hai bàn tay cô siết chặt, móng tay đâm cả vào trong thịt.Được lắm, cuối cùng cô cũng biết tại sao từ khi Tống Huyền trở lại từ nhà vệ sinh thì cả người đều sáng láng rồi.Hóa ra là có người giúp cô ta sao chép ý tưởng bản thiết kế của cô!“Hai người các cô, ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai sao chép ý tưởng của ai?” Bộ trưởng ở trên bục nhìn Tống Vy và Tống Huyền với ánh mắt nghiêm nghị, lạnh giọng chất vấn.Tống Vy còn chưa đứng lên trả lời, Tống Huyền đã dẫn đầu giơ tay nói trước: “Bộ trưởng, là cô ta sao chép ý tưởng của tôi.”Tống Vy tức tới mức bật cười, như nghe được một chuyện rất buồn cười vậy, nhìn Tống Huyền với ánh mắt châm chọc: “Tôi sao chép của cô? Từ khi ngồi vào vị trí này, tôi chưa bao giờ rời đi.Xin hỏi tôi đi sao chép của cô thế nào đây?”“Đúng đấy.” Có người trong hội trường gật đầu đồng ý.Bình luận trong phòng livestream cũng nói, không tin Tống Vy sao chép ý tưởng.“Hạo Tuấn, hình như cô Tống gặp rắc rối rồi.” Lâm Giai Nhi xem livestream, ánh mắt sáng quắc lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lo lắng cho Tống Vy.“Rắc rối gì?” Đường Hạo Tuấn dừng động tác gõ bàn phím lại, nhìn về phía cô ta.Thấy anh quan tâm để ý Tống Vy tới như vậy, ánh mắt Lâm Giai Nhi lạnh lẽo, bàn tay đang cầm điện thoại cũng siết chặt lại.Nhưng giọng nói vẫn dịu dàng nhẹ nhàng: “Là thế này, cô Tống và vợ sắp cưới trước đây của anh xảy ra vụ việc sao chép ý tưởng.Bản thiết kế trong trận chung kết của hai người nộp lên cùng lúc, hơn nữa bản thiết kế nộp lên gần như giống nhau, chỉ có đuôi váy và màu sắc là khác nhau thôi.”“Cái gì?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn híp lại, trực tiếp giật lất điện thoại của cô ta.Tại hiện trường, Tống Huyền khinh thường giật giật khóe môi, hừ một tiếng: “Sao nào, ý của nhà thiết kế Tống là, tôi từng rời khỏi vị trí, nghĩa là tôi sao chép ý tưởng của cô à?”“Không phải cũng có khả năng này sao?” Tống Vy đứng dậy, mặt không chút cảm xúc.Tống Huyền ôm bụng bật cười: “Nhà thiết kế Tống nói chuyện buồn cười thật đấy, cho dù tôi có từng rời khỏi vị trí, nhưng cũng chỉ trong bảy tám phút đồng hồ ngắn ngủi thôi, có thể làm được gì chứ? Hơn nữa lúc tôi rời đi cũng không đi ngang qua cô, không nhìn thấy thiết kế của cô, sao tôi sao chép của cô được?”.

Tất cả những người trong hội trường cùng khán giả coi livestream đều ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì khiến bộ trưởng tức giận như vậy.

Chỉ có Tống Huyền là biết rất rõ, khóe môi cô ta cong lên.

Tống Vy mím môi: “Có phải cô đã làm gì rồi không?”

“Ai mà biết được.” Tống Huyền cười độc ác, không trả lời lại.

Bộ trưởng ở trên bục chiếu bản thiết kế của hai người họ lên màn hình lớn.

Bỗng chốc, mọi người ồn ào hẳn lên.

Hai bản thiết kế trên màn hình lớn giống nhau như đúc, trừ đuôi váy cùng với màu sắc là khác ra, những phần còn lại gần như y hệt.

Trong tình huống này, rõ ràng cho thấy một kết quả, có người sao chép ý tưởng.

Tống Vy tức tới nỗi suýt bẻ gãy cây bút chì trong tay, hai bàn tay cô siết chặt, móng tay đâm cả vào trong thịt.

Được lắm, cuối cùng cô cũng biết tại sao từ khi Tống Huyền trở lại từ nhà vệ sinh thì cả người đều sáng láng rồi.

Hóa ra là có người giúp cô ta sao chép ý tưởng bản thiết kế của cô!

“Hai người các cô, ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai sao chép ý tưởng của ai?” Bộ trưởng ở trên bục nhìn Tống Vy và Tống Huyền với ánh mắt nghiêm nghị, lạnh giọng chất vấn.

Tống Vy còn chưa đứng lên trả lời, Tống Huyền đã dẫn đầu giơ tay nói trước: “Bộ trưởng, là cô ta sao chép ý tưởng của tôi.”

Tống Vy tức tới mức bật cười, như nghe được một chuyện rất buồn cười vậy, nhìn Tống Huyền với ánh mắt châm chọc: “Tôi sao chép của cô? Từ khi ngồi vào vị trí này, tôi chưa bao giờ rời đi.

Xin hỏi tôi đi sao chép của cô thế nào đây?”

“Đúng đấy.” Có người trong hội trường gật đầu đồng ý.

Bình luận trong phòng livestream cũng nói, không tin Tống Vy sao chép ý tưởng.

“Hạo Tuấn, hình như cô Tống gặp rắc rối rồi.” Lâm Giai Nhi xem livestream, ánh mắt sáng quắc lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lo lắng cho Tống Vy.

“Rắc rối gì?” Đường Hạo Tuấn dừng động tác gõ bàn phím lại, nhìn về phía cô ta.

Thấy anh quan tâm để ý Tống Vy tới như vậy, ánh mắt Lâm Giai Nhi lạnh lẽo, bàn tay đang cầm điện thoại cũng siết chặt lại.

Nhưng giọng nói vẫn dịu dàng nhẹ nhàng: “Là thế này, cô Tống và vợ sắp cưới trước đây của anh xảy ra vụ việc sao chép ý tưởng.

Bản thiết kế trong trận chung kết của hai người nộp lên cùng lúc, hơn nữa bản thiết kế nộp lên gần như giống nhau, chỉ có đuôi váy và màu sắc là khác nhau thôi.”

“Cái gì?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn híp lại, trực tiếp giật lất điện thoại của cô ta.

Tại hiện trường, Tống Huyền khinh thường giật giật khóe môi, hừ một tiếng: “Sao nào, ý của nhà thiết kế Tống là, tôi từng rời khỏi vị trí, nghĩa là tôi sao chép ý tưởng của cô à?”

“Không phải cũng có khả năng này sao?” Tống Vy đứng dậy, mặt không chút cảm xúc.

Tống Huyền ôm bụng bật cười: “Nhà thiết kế Tống nói chuyện buồn cười thật đấy, cho dù tôi có từng rời khỏi vị trí, nhưng cũng chỉ trong bảy tám phút đồng hồ ngắn ngủi thôi, có thể làm được gì chứ? Hơn nữa lúc tôi rời đi cũng không đi ngang qua cô, không nhìn thấy thiết kế của cô, sao tôi sao chép của cô được?”.

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… Tất cả những người trong hội trường cùng khán giả coi livestream đều ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì khiến bộ trưởng tức giận như vậy.Chỉ có Tống Huyền là biết rất rõ, khóe môi cô ta cong lên.Tống Vy mím môi: “Có phải cô đã làm gì rồi không?”“Ai mà biết được.” Tống Huyền cười độc ác, không trả lời lại.Bộ trưởng ở trên bục chiếu bản thiết kế của hai người họ lên màn hình lớn.Bỗng chốc, mọi người ồn ào hẳn lên.Hai bản thiết kế trên màn hình lớn giống nhau như đúc, trừ đuôi váy cùng với màu sắc là khác ra, những phần còn lại gần như y hệt.Trong tình huống này, rõ ràng cho thấy một kết quả, có người sao chép ý tưởng.Tống Vy tức tới nỗi suýt bẻ gãy cây bút chì trong tay, hai bàn tay cô siết chặt, móng tay đâm cả vào trong thịt.Được lắm, cuối cùng cô cũng biết tại sao từ khi Tống Huyền trở lại từ nhà vệ sinh thì cả người đều sáng láng rồi.Hóa ra là có người giúp cô ta sao chép ý tưởng bản thiết kế của cô!“Hai người các cô, ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai sao chép ý tưởng của ai?” Bộ trưởng ở trên bục nhìn Tống Vy và Tống Huyền với ánh mắt nghiêm nghị, lạnh giọng chất vấn.Tống Vy còn chưa đứng lên trả lời, Tống Huyền đã dẫn đầu giơ tay nói trước: “Bộ trưởng, là cô ta sao chép ý tưởng của tôi.”Tống Vy tức tới mức bật cười, như nghe được một chuyện rất buồn cười vậy, nhìn Tống Huyền với ánh mắt châm chọc: “Tôi sao chép của cô? Từ khi ngồi vào vị trí này, tôi chưa bao giờ rời đi.Xin hỏi tôi đi sao chép của cô thế nào đây?”“Đúng đấy.” Có người trong hội trường gật đầu đồng ý.Bình luận trong phòng livestream cũng nói, không tin Tống Vy sao chép ý tưởng.“Hạo Tuấn, hình như cô Tống gặp rắc rối rồi.” Lâm Giai Nhi xem livestream, ánh mắt sáng quắc lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lo lắng cho Tống Vy.“Rắc rối gì?” Đường Hạo Tuấn dừng động tác gõ bàn phím lại, nhìn về phía cô ta.Thấy anh quan tâm để ý Tống Vy tới như vậy, ánh mắt Lâm Giai Nhi lạnh lẽo, bàn tay đang cầm điện thoại cũng siết chặt lại.Nhưng giọng nói vẫn dịu dàng nhẹ nhàng: “Là thế này, cô Tống và vợ sắp cưới trước đây của anh xảy ra vụ việc sao chép ý tưởng.Bản thiết kế trong trận chung kết của hai người nộp lên cùng lúc, hơn nữa bản thiết kế nộp lên gần như giống nhau, chỉ có đuôi váy và màu sắc là khác nhau thôi.”“Cái gì?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn híp lại, trực tiếp giật lất điện thoại của cô ta.Tại hiện trường, Tống Huyền khinh thường giật giật khóe môi, hừ một tiếng: “Sao nào, ý của nhà thiết kế Tống là, tôi từng rời khỏi vị trí, nghĩa là tôi sao chép ý tưởng của cô à?”“Không phải cũng có khả năng này sao?” Tống Vy đứng dậy, mặt không chút cảm xúc.Tống Huyền ôm bụng bật cười: “Nhà thiết kế Tống nói chuyện buồn cười thật đấy, cho dù tôi có từng rời khỏi vị trí, nhưng cũng chỉ trong bảy tám phút đồng hồ ngắn ngủi thôi, có thể làm được gì chứ? Hơn nữa lúc tôi rời đi cũng không đi ngang qua cô, không nhìn thấy thiết kế của cô, sao tôi sao chép của cô được?”.

Chương 288: Cô Ta Sao Chép Ý Tưởng Của Tôi”