Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…
Chương 312
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… Giang Hạ giúp Kiều Phàm ngồi xuống sô pha, thấy được bó hoa hồng lớn kia thì thốt lên: “Tống Vy, ai tặng cậu bó hoa này thế?”Kiều Phàm cũng thấy bó hoa hồng, đôi mắt sau thấu kính thoáng lướt qua vẻ tăm tối.“Là chú Đường tặng đấy ạ.” Tống Vy còn chưa đáp lời, Tống Hải Dương bên cạnh đã giành trước.“Tổng giám đốc Đường à?” Giang Hạ nhướng mày.Kiều Phàm nheo mắt lại.Tống Vy lườm cậu nhóc lắm miệng nhà mình: “Về phòng của con đi.”Cậu nhóc lè lưỡi, tự mình về phòng.Tống Vy đi tới máy lọc nước rót hai cốc nước, đưa cho Giang Hạ và Kiều Phàm, sau đó mới đáp: “Là anh ấy tặng đấy.”“Khi không anh ấy lại tặng cậu hoa hồng làm gì? Chắc không phải muốn theo đuổi cậu đấy chứ?” Giang Hạ nuốt khan nước miếng, kinh ngạc hỏi.Tống Vy lắc đầu: “Làm gì có chuyện đấy.Anh ấy chỉ chúc mừng tớ thắng trận đấu thôi.”“Tặng hoa mừng cậu thắng thi đấu thì tớ hiểu được.Nhưng tặng hoa gì không tặng lại đi tặng hoa hồng, rõ ràng là...”“Được rồi!” Kiều Phàm lạnh mặt, trầm giọng cắt ngang lời Giang Hạ: “Tống Vy cũng đã nói là hoa chúc mừng cô ấy thắng thi đấu rồi mà, cô đừng có đoán bậy.”Giang Hạ bị anh ta quát hung dữ như vậy thì mím chặt môi không nói, ngay cả gương mặt hoạt bát, sáng sủa cũng hơi xịu xuống.Tống Vy rất không tán thành thái độ của Kiều Phàm với Giang Hạ, mấp máy đôi môi đỏ mỏng muốn nói gì đó.Đúng lúc Kiều Phàm nhìn sang cô: “Tống Vy, em định giải quyết chuyện trên mạng thế nào?”“Đúng vậy, hiện giờ trên mạng đang rần rần lên kìa.Chỉ cần nhấn đại vào một trang web nào đó là có thể thấy ngay những tin tức tiêu cực về cậu.Nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ sợ cậu sẽ bị đám cư dân mạng cực đoan ác độc kia tìm tới tận nhà mất.” Giang Hạ quên cả nỗi buồn trong lòng, lo lắng nhìn Tống Vy.Tống Vy kéo lấy tay cô ta, vỗ về: “Không sao đâu, ngày mai tớ sẽ giải quyết vụ này.”“Em có cách rồi hả?” Ánh mắt Kiều Phàm lập tức sáng bừng lên.Tống Vy khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”“Cách gì thế?” Vẻ mặt Giang Hạ đầy tò mò.Tống Vy mỉm cười thần bí: “Sáng mai hai người sẽ biết thôi.”Thấy cô không chịu tiết lộ, Giang Hạ và Kiều Phàm chỉ quay sang nhìn nhau, sau đó cũng không gặng hỏi nữa.Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái đã đến buổi trưa.Tống Vy muốn giữ hai người họ ở lại ăn xong cơm trưa rồi hẵng quay về bệnh viện.Giang Hạ và Kiều Phàm không phản đối, gật đầu đồng ý.Sau đó, Giang Hạ theo Tống Vy vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Kiều Phàm ngồi một mình trong phòng khách.Anh ta nhìn đăm đăm bó hoa hồng đỏ tươi đặt trên bàn trà trước mặt, cảm thấy vô cùng chướng mắt.Trong mắt anh ta thoáng qua vẻ lạnh lẽo, không nhịn lòng được mà vươn tay về phía bó hoa.Xoảng một tiếng!Tống Vy và Giang Hạ ở trong bếp nghe thấy âm thanh đổ vỡ chói tai phát ra từ phòng khách, động tác rửa rau cũng dừng lại.“Tiếng gì vậy?” Giang Hạ nhìn về phía cửa bếp hỏi.Tống Vy lắc lắc đầu: “Không biết nữa, chắc là vỡ gì rồi.”.
Giang Hạ giúp Kiều Phàm ngồi xuống sô pha, thấy được bó hoa hồng lớn kia thì thốt lên: “Tống Vy, ai tặng cậu bó hoa này thế?”
Kiều Phàm cũng thấy bó hoa hồng, đôi mắt sau thấu kính thoáng lướt qua vẻ tăm tối.
“Là chú Đường tặng đấy ạ.” Tống Vy còn chưa đáp lời, Tống Hải Dương bên cạnh đã giành trước.
“Tổng giám đốc Đường à?” Giang Hạ nhướng mày.
Kiều Phàm nheo mắt lại.
Tống Vy lườm cậu nhóc lắm miệng nhà mình: “Về phòng của con đi.”
Cậu nhóc lè lưỡi, tự mình về phòng.
Tống Vy đi tới máy lọc nước rót hai cốc nước, đưa cho Giang Hạ và Kiều Phàm, sau đó mới đáp: “Là anh ấy tặng đấy.”
“Khi không anh ấy lại tặng cậu hoa hồng làm gì? Chắc không phải muốn theo đuổi cậu đấy chứ?” Giang Hạ nuốt khan nước miếng, kinh ngạc hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Làm gì có chuyện đấy.
Anh ấy chỉ chúc mừng tớ thắng trận đấu thôi.”
“Tặng hoa mừng cậu thắng thi đấu thì tớ hiểu được.
Nhưng tặng hoa gì không tặng lại đi tặng hoa hồng, rõ ràng là...”
“Được rồi!” Kiều Phàm lạnh mặt, trầm giọng cắt ngang lời Giang Hạ: “Tống Vy cũng đã nói là hoa chúc mừng cô ấy thắng thi đấu rồi mà, cô đừng có đoán bậy.”
Giang Hạ bị anh ta quát hung dữ như vậy thì mím chặt môi không nói, ngay cả gương mặt hoạt bát, sáng sủa cũng hơi xịu xuống.
Tống Vy rất không tán thành thái độ của Kiều Phàm với Giang Hạ, mấp máy đôi môi đỏ mỏng muốn nói gì đó.
Đúng lúc Kiều Phàm nhìn sang cô: “Tống Vy, em định giải quyết chuyện trên mạng thế nào?”
“Đúng vậy, hiện giờ trên mạng đang rần rần lên kìa.
Chỉ cần nhấn đại vào một trang web nào đó là có thể thấy ngay những tin tức tiêu cực về cậu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ sợ cậu sẽ bị đám cư dân mạng cực đoan ác độc kia tìm tới tận nhà mất.” Giang Hạ quên cả nỗi buồn trong lòng, lo lắng nhìn Tống Vy.
Tống Vy kéo lấy tay cô ta, vỗ về: “Không sao đâu, ngày mai tớ sẽ giải quyết vụ này.”
“Em có cách rồi hả?” Ánh mắt Kiều Phàm lập tức sáng bừng lên.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cách gì thế?” Vẻ mặt Giang Hạ đầy tò mò.
Tống Vy mỉm cười thần bí: “Sáng mai hai người sẽ biết thôi.”
Thấy cô không chịu tiết lộ, Giang Hạ và Kiều Phàm chỉ quay sang nhìn nhau, sau đó cũng không gặng hỏi nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái đã đến buổi trưa.
Tống Vy muốn giữ hai người họ ở lại ăn xong cơm trưa rồi hẵng quay về bệnh viện.
Giang Hạ và Kiều Phàm không phản đối, gật đầu đồng ý.
Sau đó, Giang Hạ theo Tống Vy vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Kiều Phàm ngồi một mình trong phòng khách.
Anh ta nhìn đăm đăm bó hoa hồng đỏ tươi đặt trên bàn trà trước mặt, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Trong mắt anh ta thoáng qua vẻ lạnh lẽo, không nhịn lòng được mà vươn tay về phía bó hoa.
Xoảng một tiếng!
Tống Vy và Giang Hạ ở trong bếp nghe thấy âm thanh đổ vỡ chói tai phát ra từ phòng khách, động tác rửa rau cũng dừng lại.
“Tiếng gì vậy?” Giang Hạ nhìn về phía cửa bếp hỏi.
Tống Vy lắc lắc đầu: “Không biết nữa, chắc là vỡ gì rồi.”.
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… Giang Hạ giúp Kiều Phàm ngồi xuống sô pha, thấy được bó hoa hồng lớn kia thì thốt lên: “Tống Vy, ai tặng cậu bó hoa này thế?”Kiều Phàm cũng thấy bó hoa hồng, đôi mắt sau thấu kính thoáng lướt qua vẻ tăm tối.“Là chú Đường tặng đấy ạ.” Tống Vy còn chưa đáp lời, Tống Hải Dương bên cạnh đã giành trước.“Tổng giám đốc Đường à?” Giang Hạ nhướng mày.Kiều Phàm nheo mắt lại.Tống Vy lườm cậu nhóc lắm miệng nhà mình: “Về phòng của con đi.”Cậu nhóc lè lưỡi, tự mình về phòng.Tống Vy đi tới máy lọc nước rót hai cốc nước, đưa cho Giang Hạ và Kiều Phàm, sau đó mới đáp: “Là anh ấy tặng đấy.”“Khi không anh ấy lại tặng cậu hoa hồng làm gì? Chắc không phải muốn theo đuổi cậu đấy chứ?” Giang Hạ nuốt khan nước miếng, kinh ngạc hỏi.Tống Vy lắc đầu: “Làm gì có chuyện đấy.Anh ấy chỉ chúc mừng tớ thắng trận đấu thôi.”“Tặng hoa mừng cậu thắng thi đấu thì tớ hiểu được.Nhưng tặng hoa gì không tặng lại đi tặng hoa hồng, rõ ràng là...”“Được rồi!” Kiều Phàm lạnh mặt, trầm giọng cắt ngang lời Giang Hạ: “Tống Vy cũng đã nói là hoa chúc mừng cô ấy thắng thi đấu rồi mà, cô đừng có đoán bậy.”Giang Hạ bị anh ta quát hung dữ như vậy thì mím chặt môi không nói, ngay cả gương mặt hoạt bát, sáng sủa cũng hơi xịu xuống.Tống Vy rất không tán thành thái độ của Kiều Phàm với Giang Hạ, mấp máy đôi môi đỏ mỏng muốn nói gì đó.Đúng lúc Kiều Phàm nhìn sang cô: “Tống Vy, em định giải quyết chuyện trên mạng thế nào?”“Đúng vậy, hiện giờ trên mạng đang rần rần lên kìa.Chỉ cần nhấn đại vào một trang web nào đó là có thể thấy ngay những tin tức tiêu cực về cậu.Nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ sợ cậu sẽ bị đám cư dân mạng cực đoan ác độc kia tìm tới tận nhà mất.” Giang Hạ quên cả nỗi buồn trong lòng, lo lắng nhìn Tống Vy.Tống Vy kéo lấy tay cô ta, vỗ về: “Không sao đâu, ngày mai tớ sẽ giải quyết vụ này.”“Em có cách rồi hả?” Ánh mắt Kiều Phàm lập tức sáng bừng lên.Tống Vy khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”“Cách gì thế?” Vẻ mặt Giang Hạ đầy tò mò.Tống Vy mỉm cười thần bí: “Sáng mai hai người sẽ biết thôi.”Thấy cô không chịu tiết lộ, Giang Hạ và Kiều Phàm chỉ quay sang nhìn nhau, sau đó cũng không gặng hỏi nữa.Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái đã đến buổi trưa.Tống Vy muốn giữ hai người họ ở lại ăn xong cơm trưa rồi hẵng quay về bệnh viện.Giang Hạ và Kiều Phàm không phản đối, gật đầu đồng ý.Sau đó, Giang Hạ theo Tống Vy vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Kiều Phàm ngồi một mình trong phòng khách.Anh ta nhìn đăm đăm bó hoa hồng đỏ tươi đặt trên bàn trà trước mặt, cảm thấy vô cùng chướng mắt.Trong mắt anh ta thoáng qua vẻ lạnh lẽo, không nhịn lòng được mà vươn tay về phía bó hoa.Xoảng một tiếng!Tống Vy và Giang Hạ ở trong bếp nghe thấy âm thanh đổ vỡ chói tai phát ra từ phòng khách, động tác rửa rau cũng dừng lại.“Tiếng gì vậy?” Giang Hạ nhìn về phía cửa bếp hỏi.Tống Vy lắc lắc đầu: “Không biết nữa, chắc là vỡ gì rồi.”.