Tác giả:

Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…

Chương 388

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 388Sau khi Tống Vy nghe ngóng được tầng Tống Huyền đang ở thì liền đi về phía thang máy.Hai phút sau, Tống Vy tìm được phòng của Tống Huyền.Cửa phòng đang mở, Tống Huyền ngồi trên sàn nhà, một y tá đang khom lưng, thử kéo cô ta dậy.Nhưng Tống Huyền vừa đá vừa đạp, nhất quyết không chịu dậy, còn nổi giận với y tá.Tống Vy nhìn thấy dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc kia của Tống Huyền, đúng thật là có hơi giống bị điên.“Khụ khụ!!” Tống Vy gõ cửa phòng, khẽ ho hai tiếng.Y tá đứng dậy, nhìn sang phía cô: “Cô là?”“Tôi là họ hàng của cô ta, nghe nói chỗ này của cô ta có vấn đề, nên tới đây thăm cô ấy.” Tống Vy chỉ vào đầu rồi nói.Y tá cũng không nghi ngờ thân phận của cô, mỉm cười trả lời: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”“Được.” Tống Vy gật đầu.Y tá rời đi.Tống Vy cất bước đi vào phòng, đi vòng quanh Tống Huyền một vòng, sau đó dừng lại trước mặt cô ta: “Giả vờ trông cũng giống đấy nhỉ!”Tống Huyền như thể không nghe thấy, miệng vừa lẩm bẩm gì đó vừa kéo tóc con búp bê trên tay.“Đừng có diễn trò nữa, tôi biết cô đang giả vờ mà, cô không hề điên!” Tống Vy ngồi xổm xuống, nâng cằm Tống Huyền lên.Tống Huyền vẫn không phản ứng lại, ngây ngây dại dại, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.Tống Vy cau mày lại.Quả nhiên giả vờ giỏi thật. Nếu như là trước đây, cô chạm vào Tống Huyền như thế này thì cô ta đã nổi điên rồi. Vậy mà bây giờ, để không phải ngồi tù, không những giả điên giả dại mà còn có thể nhịn được hành động của cô. Đúng là khiến người khác bội phục.Nhưng cô lại muốn xem xem, Tống Huyền có thể giả vờ được bao lâu, có thể giả vờ tiếp được nữa không!Nghĩ tới đây, tròng mắt Tống Vy xoay chuyển, cô đẩy mạnh Tống Huyền.Tống Huyền ngã ra sàn, con búp bê trong tay cũng văng đi, cả người đều ngây dại.Mấy giây sau, cô ta đột nhiên bĩu môi, hai tay đặt lên mắt, bật khóc như một đứa trẻ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, có người xấu đánh con. Hu hu hu. Có người xấu đánh con…”Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.Chỉ một giây sau, Tô Thu xách một cặp lồng giữ nhiệt đi từ bên ngoài vào.Nhìn thấy Tống Huyền như vậy, Tô Thu vội vàng đặt cặp lồng giữ nhiệt một bên, đi lên kéo Tống Huyền dây, vỗ lưng Tống Huyền an ủi cô ta: “Ừ ừ, không khóc không khóc, Huyền Nhi không khóc không khóc nha.”Tống Vy mặt vô cảm đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, khẽ nhướng mày.Tô Thu đang coi Tống Huyền như trẻ con mà dỗ đấy à?Nhưng biểu hiện của Tống Huyền đúng thật là nằm ngoài dự liệu của cô. Cô vốn tưởng rằng cái đẩy này của mình sẽ khiến Tống Huyền để lộ sơ hở, sau đó cô có thể xác định được rốt cuộc Tống Huyền có giải điên hay không.Nhưng cô không ngờ rằng, Tống Huyền còn nhịn giỏi hơn so với tưởng tượng của cô, như thế này rồi mà vẫn không lộ ra sơ hở.Một lúc sau, tiếng khóc của Tống Huyền dần dần nhỏ lại, cuối cùng dựa vào lòng Tô Thu thiếp đi.

CHƯƠNG 388

Sau khi Tống Vy nghe ngóng được tầng Tống Huyền đang ở thì liền đi về phía thang máy.

Hai phút sau, Tống Vy tìm được phòng của Tống Huyền.

Cửa phòng đang mở, Tống Huyền ngồi trên sàn nhà, một y tá đang khom lưng, thử kéo cô ta dậy.

Nhưng Tống Huyền vừa đá vừa đạp, nhất quyết không chịu dậy, còn nổi giận với y tá.

Tống Vy nhìn thấy dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc kia của Tống Huyền, đúng thật là có hơi giống bị điên.

“Khụ khụ!!” Tống Vy gõ cửa phòng, khẽ ho hai tiếng.

Y tá đứng dậy, nhìn sang phía cô: “Cô là?”

“Tôi là họ hàng của cô ta, nghe nói chỗ này của cô ta có vấn đề, nên tới đây thăm cô ấy.” Tống Vy chỉ vào đầu rồi nói.

Y tá cũng không nghi ngờ thân phận của cô, mỉm cười trả lời: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Y tá rời đi.

Tống Vy cất bước đi vào phòng, đi vòng quanh Tống Huyền một vòng, sau đó dừng lại trước mặt cô ta: “Giả vờ trông cũng giống đấy nhỉ!”

Tống Huyền như thể không nghe thấy, miệng vừa lẩm bẩm gì đó vừa kéo tóc con búp bê trên tay.

“Đừng có diễn trò nữa, tôi biết cô đang giả vờ mà, cô không hề điên!” Tống Vy ngồi xổm xuống, nâng cằm Tống Huyền lên.

Tống Huyền vẫn không phản ứng lại, ngây ngây dại dại, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.

Tống Vy cau mày lại.

Quả nhiên giả vờ giỏi thật. Nếu như là trước đây, cô chạm vào Tống Huyền như thế này thì cô ta đã nổi điên rồi. Vậy mà bây giờ, để không phải ngồi tù, không những giả điên giả dại mà còn có thể nhịn được hành động của cô. Đúng là khiến người khác bội phục.

Nhưng cô lại muốn xem xem, Tống Huyền có thể giả vờ được bao lâu, có thể giả vờ tiếp được nữa không!

Nghĩ tới đây, tròng mắt Tống Vy xoay chuyển, cô đẩy mạnh Tống Huyền.

Tống Huyền ngã ra sàn, con búp bê trong tay cũng văng đi, cả người đều ngây dại.

Mấy giây sau, cô ta đột nhiên bĩu môi, hai tay đặt lên mắt, bật khóc như một đứa trẻ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, có người xấu đánh con. Hu hu hu. Có người xấu đánh con…”

Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.

Chỉ một giây sau, Tô Thu xách một cặp lồng giữ nhiệt đi từ bên ngoài vào.

Nhìn thấy Tống Huyền như vậy, Tô Thu vội vàng đặt cặp lồng giữ nhiệt một bên, đi lên kéo Tống Huyền dây, vỗ lưng Tống Huyền an ủi cô ta: “Ừ ừ, không khóc không khóc, Huyền Nhi không khóc không khóc nha.”

Tống Vy mặt vô cảm đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, khẽ nhướng mày.

Tô Thu đang coi Tống Huyền như trẻ con mà dỗ đấy à?

Nhưng biểu hiện của Tống Huyền đúng thật là nằm ngoài dự liệu của cô. Cô vốn tưởng rằng cái đẩy này của mình sẽ khiến Tống Huyền để lộ sơ hở, sau đó cô có thể xác định được rốt cuộc Tống Huyền có giải điên hay không.

Nhưng cô không ngờ rằng, Tống Huyền còn nhịn giỏi hơn so với tưởng tượng của cô, như thế này rồi mà vẫn không lộ ra sơ hở.

Một lúc sau, tiếng khóc của Tống Huyền dần dần nhỏ lại, cuối cùng dựa vào lòng Tô Thu thiếp đi.

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 388Sau khi Tống Vy nghe ngóng được tầng Tống Huyền đang ở thì liền đi về phía thang máy.Hai phút sau, Tống Vy tìm được phòng của Tống Huyền.Cửa phòng đang mở, Tống Huyền ngồi trên sàn nhà, một y tá đang khom lưng, thử kéo cô ta dậy.Nhưng Tống Huyền vừa đá vừa đạp, nhất quyết không chịu dậy, còn nổi giận với y tá.Tống Vy nhìn thấy dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc kia của Tống Huyền, đúng thật là có hơi giống bị điên.“Khụ khụ!!” Tống Vy gõ cửa phòng, khẽ ho hai tiếng.Y tá đứng dậy, nhìn sang phía cô: “Cô là?”“Tôi là họ hàng của cô ta, nghe nói chỗ này của cô ta có vấn đề, nên tới đây thăm cô ấy.” Tống Vy chỉ vào đầu rồi nói.Y tá cũng không nghi ngờ thân phận của cô, mỉm cười trả lời: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”“Được.” Tống Vy gật đầu.Y tá rời đi.Tống Vy cất bước đi vào phòng, đi vòng quanh Tống Huyền một vòng, sau đó dừng lại trước mặt cô ta: “Giả vờ trông cũng giống đấy nhỉ!”Tống Huyền như thể không nghe thấy, miệng vừa lẩm bẩm gì đó vừa kéo tóc con búp bê trên tay.“Đừng có diễn trò nữa, tôi biết cô đang giả vờ mà, cô không hề điên!” Tống Vy ngồi xổm xuống, nâng cằm Tống Huyền lên.Tống Huyền vẫn không phản ứng lại, ngây ngây dại dại, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.Tống Vy cau mày lại.Quả nhiên giả vờ giỏi thật. Nếu như là trước đây, cô chạm vào Tống Huyền như thế này thì cô ta đã nổi điên rồi. Vậy mà bây giờ, để không phải ngồi tù, không những giả điên giả dại mà còn có thể nhịn được hành động của cô. Đúng là khiến người khác bội phục.Nhưng cô lại muốn xem xem, Tống Huyền có thể giả vờ được bao lâu, có thể giả vờ tiếp được nữa không!Nghĩ tới đây, tròng mắt Tống Vy xoay chuyển, cô đẩy mạnh Tống Huyền.Tống Huyền ngã ra sàn, con búp bê trong tay cũng văng đi, cả người đều ngây dại.Mấy giây sau, cô ta đột nhiên bĩu môi, hai tay đặt lên mắt, bật khóc như một đứa trẻ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, có người xấu đánh con. Hu hu hu. Có người xấu đánh con…”Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.Chỉ một giây sau, Tô Thu xách một cặp lồng giữ nhiệt đi từ bên ngoài vào.Nhìn thấy Tống Huyền như vậy, Tô Thu vội vàng đặt cặp lồng giữ nhiệt một bên, đi lên kéo Tống Huyền dây, vỗ lưng Tống Huyền an ủi cô ta: “Ừ ừ, không khóc không khóc, Huyền Nhi không khóc không khóc nha.”Tống Vy mặt vô cảm đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, khẽ nhướng mày.Tô Thu đang coi Tống Huyền như trẻ con mà dỗ đấy à?Nhưng biểu hiện của Tống Huyền đúng thật là nằm ngoài dự liệu của cô. Cô vốn tưởng rằng cái đẩy này của mình sẽ khiến Tống Huyền để lộ sơ hở, sau đó cô có thể xác định được rốt cuộc Tống Huyền có giải điên hay không.Nhưng cô không ngờ rằng, Tống Huyền còn nhịn giỏi hơn so với tưởng tượng của cô, như thế này rồi mà vẫn không lộ ra sơ hở.Một lúc sau, tiếng khóc của Tống Huyền dần dần nhỏ lại, cuối cùng dựa vào lòng Tô Thu thiếp đi.

Chương 388