“Lạc tổng, còn chưa đi à?” Trợ lý nhẹ giọng hỏi. Lạc Hằng tháo mắt kính xuống, xoa xoa mũi, giọng nói mang theo mệt mỏi: “Tôi đang đợi thông báo lên mạng, cậu đi trước đi.” Cuối tháng ba, công ty niêm yết phát báo cáo kết quả làm việc, Lạc Hằng là bí thư của hội đồng quản trị, nửa tháng này vội đến mức chân không chạm đất, gần đây cứ như sống luôn trong văn phòng. Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, qua đêm nay có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi. Lạc Hằng bảo trợ lý đi về nghỉ ngơi trước, mình thì ở lại văn phòng chờ phòng in để kiểm tra lần cuối. 11 giờ 27 phút tối, bên phòng in cuối cùng cũng cũng gửi bản thảo thông báo công trạng đến. Lạc Hằng tập trung kiểm tra những sai sót trước đó, rồi xem sơ qua nội dung chính của bản tiếng Anh, xác định không còn sai gì nữa, anh gửi một email đến phòng in. 53 phút, thông báo được đăng lên mạng. Lạc Hằng không kiềm được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, lại xem trên trang web một lần, xong rồi mới yên tâm tắt máy tính. Trước khi đi…
Chương 21: 21: Một Chút Ngọt Ngào
Đám Mây Nhỏ Ngoan NgoãnTác giả: Tô Tô Tô NgữTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị“Lạc tổng, còn chưa đi à?” Trợ lý nhẹ giọng hỏi. Lạc Hằng tháo mắt kính xuống, xoa xoa mũi, giọng nói mang theo mệt mỏi: “Tôi đang đợi thông báo lên mạng, cậu đi trước đi.” Cuối tháng ba, công ty niêm yết phát báo cáo kết quả làm việc, Lạc Hằng là bí thư của hội đồng quản trị, nửa tháng này vội đến mức chân không chạm đất, gần đây cứ như sống luôn trong văn phòng. Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, qua đêm nay có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi. Lạc Hằng bảo trợ lý đi về nghỉ ngơi trước, mình thì ở lại văn phòng chờ phòng in để kiểm tra lần cuối. 11 giờ 27 phút tối, bên phòng in cuối cùng cũng cũng gửi bản thảo thông báo công trạng đến. Lạc Hằng tập trung kiểm tra những sai sót trước đó, rồi xem sơ qua nội dung chính của bản tiếng Anh, xác định không còn sai gì nữa, anh gửi một email đến phòng in. 53 phút, thông báo được đăng lên mạng. Lạc Hằng không kiềm được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, lại xem trên trang web một lần, xong rồi mới yên tâm tắt máy tính. Trước khi đi… “Em xem, bây giờ vòng tay của em đang bị hư, di động cũng có vấn đề,” Lạc Hằng ngụy biện, “Ban đêm một mình ở nhà chắc chắn không thể yên tâm!”Vân Xuyên cảm thấy hình như không đúng chỗ nào, lại không biết phản bác từ đâu, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lạc Hằng.Trên thực tế, Lạc Hằng cũng cảm thấy vừa nãy mình vô cùng kỳ lạ, nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại.Anh chỉ có thể căng da đầu bước lên trước, đẩy Vân Xuyên qua hướng phòng ngủ.“Căn nào là phòng của em thế? Em nhanh nhanh nhanh đi ngủ đi.”Vân Xuyên nhẹ nhàng bị Lạc Hằng đẩy lên giường.Nhưng Lạc Hằng không có động tay động chân như lúc nãy, anh xốc chăn của Vân Xuyên lên, đặt người vào, sau đó cẩn thận cuốn chăn lại.Vân Xuyên bị cuốn thành một cục trên giường, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ.Cậu còn muốn nói gì đấy, vươn tay muốn lấy di động.Ủng hộ chính chủ ⅴào nga.
Đám Mây Nhỏ Ngoan NgoãnTác giả: Tô Tô Tô NgữTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị“Lạc tổng, còn chưa đi à?” Trợ lý nhẹ giọng hỏi. Lạc Hằng tháo mắt kính xuống, xoa xoa mũi, giọng nói mang theo mệt mỏi: “Tôi đang đợi thông báo lên mạng, cậu đi trước đi.” Cuối tháng ba, công ty niêm yết phát báo cáo kết quả làm việc, Lạc Hằng là bí thư của hội đồng quản trị, nửa tháng này vội đến mức chân không chạm đất, gần đây cứ như sống luôn trong văn phòng. Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, qua đêm nay có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi. Lạc Hằng bảo trợ lý đi về nghỉ ngơi trước, mình thì ở lại văn phòng chờ phòng in để kiểm tra lần cuối. 11 giờ 27 phút tối, bên phòng in cuối cùng cũng cũng gửi bản thảo thông báo công trạng đến. Lạc Hằng tập trung kiểm tra những sai sót trước đó, rồi xem sơ qua nội dung chính của bản tiếng Anh, xác định không còn sai gì nữa, anh gửi một email đến phòng in. 53 phút, thông báo được đăng lên mạng. Lạc Hằng không kiềm được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, lại xem trên trang web một lần, xong rồi mới yên tâm tắt máy tính. Trước khi đi… “Em xem, bây giờ vòng tay của em đang bị hư, di động cũng có vấn đề,” Lạc Hằng ngụy biện, “Ban đêm một mình ở nhà chắc chắn không thể yên tâm!”Vân Xuyên cảm thấy hình như không đúng chỗ nào, lại không biết phản bác từ đâu, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lạc Hằng.Trên thực tế, Lạc Hằng cũng cảm thấy vừa nãy mình vô cùng kỳ lạ, nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại.Anh chỉ có thể căng da đầu bước lên trước, đẩy Vân Xuyên qua hướng phòng ngủ.“Căn nào là phòng của em thế? Em nhanh nhanh nhanh đi ngủ đi.”Vân Xuyên nhẹ nhàng bị Lạc Hằng đẩy lên giường.Nhưng Lạc Hằng không có động tay động chân như lúc nãy, anh xốc chăn của Vân Xuyên lên, đặt người vào, sau đó cẩn thận cuốn chăn lại.Vân Xuyên bị cuốn thành một cục trên giường, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ.Cậu còn muốn nói gì đấy, vươn tay muốn lấy di động.Ủng hộ chính chủ ⅴào nga.
Đám Mây Nhỏ Ngoan NgoãnTác giả: Tô Tô Tô NgữTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị“Lạc tổng, còn chưa đi à?” Trợ lý nhẹ giọng hỏi. Lạc Hằng tháo mắt kính xuống, xoa xoa mũi, giọng nói mang theo mệt mỏi: “Tôi đang đợi thông báo lên mạng, cậu đi trước đi.” Cuối tháng ba, công ty niêm yết phát báo cáo kết quả làm việc, Lạc Hằng là bí thư của hội đồng quản trị, nửa tháng này vội đến mức chân không chạm đất, gần đây cứ như sống luôn trong văn phòng. Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, qua đêm nay có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi. Lạc Hằng bảo trợ lý đi về nghỉ ngơi trước, mình thì ở lại văn phòng chờ phòng in để kiểm tra lần cuối. 11 giờ 27 phút tối, bên phòng in cuối cùng cũng cũng gửi bản thảo thông báo công trạng đến. Lạc Hằng tập trung kiểm tra những sai sót trước đó, rồi xem sơ qua nội dung chính của bản tiếng Anh, xác định không còn sai gì nữa, anh gửi một email đến phòng in. 53 phút, thông báo được đăng lên mạng. Lạc Hằng không kiềm được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, lại xem trên trang web một lần, xong rồi mới yên tâm tắt máy tính. Trước khi đi… “Em xem, bây giờ vòng tay của em đang bị hư, di động cũng có vấn đề,” Lạc Hằng ngụy biện, “Ban đêm một mình ở nhà chắc chắn không thể yên tâm!”Vân Xuyên cảm thấy hình như không đúng chỗ nào, lại không biết phản bác từ đâu, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lạc Hằng.Trên thực tế, Lạc Hằng cũng cảm thấy vừa nãy mình vô cùng kỳ lạ, nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại.Anh chỉ có thể căng da đầu bước lên trước, đẩy Vân Xuyên qua hướng phòng ngủ.“Căn nào là phòng của em thế? Em nhanh nhanh nhanh đi ngủ đi.”Vân Xuyên nhẹ nhàng bị Lạc Hằng đẩy lên giường.Nhưng Lạc Hằng không có động tay động chân như lúc nãy, anh xốc chăn của Vân Xuyên lên, đặt người vào, sau đó cẩn thận cuốn chăn lại.Vân Xuyên bị cuốn thành một cục trên giường, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ.Cậu còn muốn nói gì đấy, vươn tay muốn lấy di động.Ủng hộ chính chủ ⅴào nga.