Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…
Chương 1393
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 1393Bây giờ đã tỉnh lại thì có thể rồi.Tống Vy lau nước mắt, ừ một tiếng nói: “Được, anh kiểm tra đi.”Nói xong, cô định bước sang một bên.Nhưng Đường Hạo Tuấn nắm tay cô lại: “Ở đây đi.”Tống Vy cười gật đầu: “Được, em không đi, bác sĩ Mạnh, tôi đứng đây không quấy rầy anh chứ?”Mạnh Ngọc nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau: “Không đâu, chỉ là bây giờ có vẻ như khớp tay của Hạo Tuấn đã ổn, tiếp theo là thị giác và khớp chân.”Nói rồi, anh ta bắt đầu kiểm tra, vừa lật mí mắt, vừa n ắn bóp đầu gối.Sau khi kiểm tra một lượt, anh ta cất chiếc đèn pin nhỏ đi, từ trong túi áo trên ngực lấy ra một cây bút, mở bệnh án của Đường Hạo Tuấn, vừa nói vừa viết: “Khá ổn, các khớp xương đều tốt, thị lực không có vấn đề gì, chỉ là cần phải có một khoảng thời gian để phục hồi, dù sao sau khi nằm lâu như vậy, cơ bắp hơi bị teo, phải tập luyện hai ngày mới có thể hồi phục lại được.”Tống Vy liên tục gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giám sát anh ấy.”“Vậy là ổn rồi, các cậu cứ tiếp tục hâm nóng tình cảm đi. Tôi sẽ không quấy rầy các cậu, có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi trước đi.” Mạnh Ngọc đóng bệnh án lại, cười nói rồi rời khỏi phòng bệnh.Tống Hải Dương chớp mắt: “Mẹ, con sẽ đến chỗ bà Vương và nói với bà Vương rằng ba đã tỉnh.”Sao Tống Vy lại không biết tên nhóc này cũng muốn nhường lại không gian cho cô và Đường Hạo Tuấn chứ, lại thêm lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo bảo vệ, vì vậy liền gật đầu đồng ý: “Đi đi, đừng có nghịch ngợm.”“Dạ dạ.” Thằng nhỏ đáp lại một tiếng, vẫy tay rồi đi.Trong phòng chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.Đường Hạo Tuấn dường như nhớ tới gì đó.Bảo Tống Vy đỡ anh dậy, kê một cái gối sau lưng cho anh dựa vào gối.“Hải Dương nói anh hôn mê mấy ngày nay, rốt cuộc anh đã hôn mê mấy ngày rồi?” Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm hỏi.Anh vừa mới tỉnh lại, cũng không xem ngày tháng, vì vậy anh không biết đã bao nhiêu ngày kể từ ngày anh xảy ra chuyện.Tống Vy kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh: “Đã gần tám ngày.”Đường Hạo Tuấn sững sờ: “Lâu như vậy rồi à?”“Ừ, bác sĩ nói anh bị đánh mạnh vào đầu gây tụ máu nên hôn mê, lẽ ra anh có thể tỉnh lại sớm hơn, nhưng trang thiết bị trong bệnh viện nhỏ không tốt nên mới kéo dài cho tới bây giờ.” Tống Vy cầm tay anh nghịch nghịch nói.Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Bệnh viện nhỏ? Là sao?”Anh nhớ rằng mình đang ở dưới nước thì bị một hòn đá đập vào đầu nên ngất đi, nhưng lúc đó nhóm người quản lý cũng đang ở dưới sông, vì vậy không thể nào không tìm thấy anh.Mà nếu đã tìm được anh, thì anh sẽ không thể nào xuất hiện ở cái bệnh viện nhỏ nào đó.Vì vậy, bây giờ có vẻ như anh đã gặp chuyện gì đó khác.“Thì đấy, sau khi anh mất tích trên sông, bị cuốn trôi xuống hạ lưu, kết quả là chưa đợi được nhóm người quản lý tìm thấy anh, thì một cô gái đột nhiên xuất hiện cứu anh lên trước khi nhóm người quản lý tìm thấy anh, sau đó đưa anh đến một bệnh viện nhỏ trong thị trấn, chúc mừng chồng, xảy ra chuyện mà vẫn có thể gặp được người đẹp.” Tống Vy liếc anh một cái, ngữ khí hơi chua chua nói.
CHƯƠNG 1393
Bây giờ đã tỉnh lại thì có thể rồi.
Tống Vy lau nước mắt, ừ một tiếng nói: “Được, anh kiểm tra đi.”
Nói xong, cô định bước sang một bên.
Nhưng Đường Hạo Tuấn nắm tay cô lại: “Ở đây đi.”
Tống Vy cười gật đầu: “Được, em không đi, bác sĩ Mạnh, tôi đứng đây không quấy rầy anh chứ?”
Mạnh Ngọc nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau: “Không đâu, chỉ là bây giờ có vẻ như khớp tay của Hạo Tuấn đã ổn, tiếp theo là thị giác và khớp chân.”
Nói rồi, anh ta bắt đầu kiểm tra, vừa lật mí mắt, vừa n ắn bóp đầu gối.
Sau khi kiểm tra một lượt, anh ta cất chiếc đèn pin nhỏ đi, từ trong túi áo trên ngực lấy ra một cây bút, mở bệnh án của Đường Hạo Tuấn, vừa nói vừa viết: “Khá ổn, các khớp xương đều tốt, thị lực không có vấn đề gì, chỉ là cần phải có một khoảng thời gian để phục hồi, dù sao sau khi nằm lâu như vậy, cơ bắp hơi bị teo, phải tập luyện hai ngày mới có thể hồi phục lại được.”
Tống Vy liên tục gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giám sát anh ấy.”
“Vậy là ổn rồi, các cậu cứ tiếp tục hâm nóng tình cảm đi. Tôi sẽ không quấy rầy các cậu, có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi trước đi.” Mạnh Ngọc đóng bệnh án lại, cười nói rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tống Hải Dương chớp mắt: “Mẹ, con sẽ đến chỗ bà Vương và nói với bà Vương rằng ba đã tỉnh.”
Sao Tống Vy lại không biết tên nhóc này cũng muốn nhường lại không gian cho cô và Đường Hạo Tuấn chứ, lại thêm lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo bảo vệ, vì vậy liền gật đầu đồng ý: “Đi đi, đừng có nghịch ngợm.”
“Dạ dạ.” Thằng nhỏ đáp lại một tiếng, vẫy tay rồi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn dường như nhớ tới gì đó.
Bảo Tống Vy đỡ anh dậy, kê một cái gối sau lưng cho anh dựa vào gối.
“Hải Dương nói anh hôn mê mấy ngày nay, rốt cuộc anh đã hôn mê mấy ngày rồi?” Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm hỏi.
Anh vừa mới tỉnh lại, cũng không xem ngày tháng, vì vậy anh không biết đã bao nhiêu ngày kể từ ngày anh xảy ra chuyện.
Tống Vy kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh: “Đã gần tám ngày.”
Đường Hạo Tuấn sững sờ: “Lâu như vậy rồi à?”
“Ừ, bác sĩ nói anh bị đánh mạnh vào đầu gây tụ máu nên hôn mê, lẽ ra anh có thể tỉnh lại sớm hơn, nhưng trang thiết bị trong bệnh viện nhỏ không tốt nên mới kéo dài cho tới bây giờ.” Tống Vy cầm tay anh nghịch nghịch nói.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Bệnh viện nhỏ? Là sao?”
Anh nhớ rằng mình đang ở dưới nước thì bị một hòn đá đập vào đầu nên ngất đi, nhưng lúc đó nhóm người quản lý cũng đang ở dưới sông, vì vậy không thể nào không tìm thấy anh.
Mà nếu đã tìm được anh, thì anh sẽ không thể nào xuất hiện ở cái bệnh viện nhỏ nào đó.
Vì vậy, bây giờ có vẻ như anh đã gặp chuyện gì đó khác.
“Thì đấy, sau khi anh mất tích trên sông, bị cuốn trôi xuống hạ lưu, kết quả là chưa đợi được nhóm người quản lý tìm thấy anh, thì một cô gái đột nhiên xuất hiện cứu anh lên trước khi nhóm người quản lý tìm thấy anh, sau đó đưa anh đến một bệnh viện nhỏ trong thị trấn, chúc mừng chồng, xảy ra chuyện mà vẫn có thể gặp được người đẹp.” Tống Vy liếc anh một cái, ngữ khí hơi chua chua nói.
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 1393Bây giờ đã tỉnh lại thì có thể rồi.Tống Vy lau nước mắt, ừ một tiếng nói: “Được, anh kiểm tra đi.”Nói xong, cô định bước sang một bên.Nhưng Đường Hạo Tuấn nắm tay cô lại: “Ở đây đi.”Tống Vy cười gật đầu: “Được, em không đi, bác sĩ Mạnh, tôi đứng đây không quấy rầy anh chứ?”Mạnh Ngọc nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau: “Không đâu, chỉ là bây giờ có vẻ như khớp tay của Hạo Tuấn đã ổn, tiếp theo là thị giác và khớp chân.”Nói rồi, anh ta bắt đầu kiểm tra, vừa lật mí mắt, vừa n ắn bóp đầu gối.Sau khi kiểm tra một lượt, anh ta cất chiếc đèn pin nhỏ đi, từ trong túi áo trên ngực lấy ra một cây bút, mở bệnh án của Đường Hạo Tuấn, vừa nói vừa viết: “Khá ổn, các khớp xương đều tốt, thị lực không có vấn đề gì, chỉ là cần phải có một khoảng thời gian để phục hồi, dù sao sau khi nằm lâu như vậy, cơ bắp hơi bị teo, phải tập luyện hai ngày mới có thể hồi phục lại được.”Tống Vy liên tục gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giám sát anh ấy.”“Vậy là ổn rồi, các cậu cứ tiếp tục hâm nóng tình cảm đi. Tôi sẽ không quấy rầy các cậu, có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi trước đi.” Mạnh Ngọc đóng bệnh án lại, cười nói rồi rời khỏi phòng bệnh.Tống Hải Dương chớp mắt: “Mẹ, con sẽ đến chỗ bà Vương và nói với bà Vương rằng ba đã tỉnh.”Sao Tống Vy lại không biết tên nhóc này cũng muốn nhường lại không gian cho cô và Đường Hạo Tuấn chứ, lại thêm lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo bảo vệ, vì vậy liền gật đầu đồng ý: “Đi đi, đừng có nghịch ngợm.”“Dạ dạ.” Thằng nhỏ đáp lại một tiếng, vẫy tay rồi đi.Trong phòng chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.Đường Hạo Tuấn dường như nhớ tới gì đó.Bảo Tống Vy đỡ anh dậy, kê một cái gối sau lưng cho anh dựa vào gối.“Hải Dương nói anh hôn mê mấy ngày nay, rốt cuộc anh đã hôn mê mấy ngày rồi?” Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm hỏi.Anh vừa mới tỉnh lại, cũng không xem ngày tháng, vì vậy anh không biết đã bao nhiêu ngày kể từ ngày anh xảy ra chuyện.Tống Vy kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh: “Đã gần tám ngày.”Đường Hạo Tuấn sững sờ: “Lâu như vậy rồi à?”“Ừ, bác sĩ nói anh bị đánh mạnh vào đầu gây tụ máu nên hôn mê, lẽ ra anh có thể tỉnh lại sớm hơn, nhưng trang thiết bị trong bệnh viện nhỏ không tốt nên mới kéo dài cho tới bây giờ.” Tống Vy cầm tay anh nghịch nghịch nói.Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Bệnh viện nhỏ? Là sao?”Anh nhớ rằng mình đang ở dưới nước thì bị một hòn đá đập vào đầu nên ngất đi, nhưng lúc đó nhóm người quản lý cũng đang ở dưới sông, vì vậy không thể nào không tìm thấy anh.Mà nếu đã tìm được anh, thì anh sẽ không thể nào xuất hiện ở cái bệnh viện nhỏ nào đó.Vì vậy, bây giờ có vẻ như anh đã gặp chuyện gì đó khác.“Thì đấy, sau khi anh mất tích trên sông, bị cuốn trôi xuống hạ lưu, kết quả là chưa đợi được nhóm người quản lý tìm thấy anh, thì một cô gái đột nhiên xuất hiện cứu anh lên trước khi nhóm người quản lý tìm thấy anh, sau đó đưa anh đến một bệnh viện nhỏ trong thị trấn, chúc mừng chồng, xảy ra chuyện mà vẫn có thể gặp được người đẹp.” Tống Vy liếc anh một cái, ngữ khí hơi chua chua nói.