Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…
Chương 1965
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 1965Thực ra, nhớ lại, Kiều Phàm cũng không có gì đáng sợ.Dù sao nói thế nào thì Kiều Phàm cũng chỉ là một con người.Năng lực của một người là có hạn, chỉ cần cả nhà bọn họ nghiêm túc đối phó với Kiều Phàm, Kiều Phàm thật sự không phải là đối thủ.Nghĩ như vậy, Giang Hạ phát hiện, sự sợ hãi của mình với Kiều Phàm đã giảm đi rất nhiều.Mà mẹ Giang cũng cảm thấy lời cô nói có lý, chỉ cần cả nhà bọn họ chống lại Kiều Phàm, không giống như trước kia nữa, đối phó với Kiều Phàm lại băn khoăn rất nhiều điều, thì Kiều Phàm thật sự không đáng sợ.Bọn họ, cũng không cần phải trốn đông trốn tây, mỗi này đều sống trong sự lo sợ.Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trong lòng mẹ Giang quyết định đợi ba Giang trở về, sẽ nói với ba Giang về quyết định này.Ba Giang chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao ông ta cũng không muốn lúc nào cũng phải chuyển nhà.Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe.Giang Hạ ngẩng đầu lên nhìn sang, nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên ngoài sân, một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe bán tải nhỏ.“Mẹ, có lẽ là người của Đường tổng đến rồi.” Giang Hạ chỉ ra bên ngoài, nhắc nhở nói.Mẹ Giang cũng nhìn sang, do cửa không đóng, nên lúc này mẹ Giang cũng rất dễ dàng nhìn thấy người bên ngoài.Người đi đầu, là một người đàn ông mặc đồ đen.Mẹ Giang biết người đàn ông kia, chính là người lúc đó đưa bọn họ đến đây.“Đúng là người của Đường tổng đến, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.” Mẹ Giang nhìn Giang Hạ nói.Giang Hạ gật đầu, đứng dậy.Hai mẹ con cùng đi ra ngoài.Người đàn ông kia đang chuẩn bị ấn chuông, thì nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vàng bỏ bàn tay trên chuông cửa xuống: “Bà Giang, cô Giang.”“Anh Lý.” Mẹ Giang chào hỏi người đàn ông.Người đàn ông này họ Lý, là người dưới trướng Trình Hiệp.Người đàn ông nhìn mẹ Giang: “Bà Giang, chúng tôi làm theo lời căn dặn của Đường tổng, đến đưa mọi người rời đi, hành lý thu dọn xong chưa?”Mẹ Giang gật đầu: “Thu dọn xong rồi, ở bên ngoài.”Bà chỉ ra bên ngoài.Người đàn ông lại nhìn sang: “Được, vậy chúng tôi kêu người chuyển lên xe, mọi người cũng mau lên xe đi, đúng rồi, ông Giang đâu?”Lúc này, người đàn ông mới nhớ ra, lúc mình đến đây, vẫn chưa nhìn thấy ba Giang.Giang Hạ trả lời: “Ba tôi đang ở bệnh viện.”“Cái gì? Ông Giang ở bệnh viện? Ông Giang bị bệnh?” Người đàn ông kinh ngạc.Giang Hạ lắc đầu: “Không, ba tôi rất tốt, là Kiều Phàm, anh ta bị ba tôi đánh vào bệnh viện, ba tôi bây giờ đi cùng đến bệnh viện.”
CHƯƠNG 1965
Thực ra, nhớ lại, Kiều Phàm cũng không có gì đáng sợ.
Dù sao nói thế nào thì Kiều Phàm cũng chỉ là một con người.
Năng lực của một người là có hạn, chỉ cần cả nhà bọn họ nghiêm túc đối phó với Kiều Phàm, Kiều Phàm thật sự không phải là đối thủ.
Nghĩ như vậy, Giang Hạ phát hiện, sự sợ hãi của mình với Kiều Phàm đã giảm đi rất nhiều.
Mà mẹ Giang cũng cảm thấy lời cô nói có lý, chỉ cần cả nhà bọn họ chống lại Kiều Phàm, không giống như trước kia nữa, đối phó với Kiều Phàm lại băn khoăn rất nhiều điều, thì Kiều Phàm thật sự không đáng sợ.
Bọn họ, cũng không cần phải trốn đông trốn tây, mỗi này đều sống trong sự lo sợ.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trong lòng mẹ Giang quyết định đợi ba Giang trở về, sẽ nói với ba Giang về quyết định này.
Ba Giang chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao ông ta cũng không muốn lúc nào cũng phải chuyển nhà.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Giang Hạ ngẩng đầu lên nhìn sang, nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên ngoài sân, một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe bán tải nhỏ.
“Mẹ, có lẽ là người của Đường tổng đến rồi.” Giang Hạ chỉ ra bên ngoài, nhắc nhở nói.
Mẹ Giang cũng nhìn sang, do cửa không đóng, nên lúc này mẹ Giang cũng rất dễ dàng nhìn thấy người bên ngoài.
Người đi đầu, là một người đàn ông mặc đồ đen.
Mẹ Giang biết người đàn ông kia, chính là người lúc đó đưa bọn họ đến đây.
“Đúng là người của Đường tổng đến, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.” Mẹ Giang nhìn Giang Hạ nói.
Giang Hạ gật đầu, đứng dậy.
Hai mẹ con cùng đi ra ngoài.
Người đàn ông kia đang chuẩn bị ấn chuông, thì nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vàng bỏ bàn tay trên chuông cửa xuống: “Bà Giang, cô Giang.”
“Anh Lý.” Mẹ Giang chào hỏi người đàn ông.
Người đàn ông này họ Lý, là người dưới trướng Trình Hiệp.
Người đàn ông nhìn mẹ Giang: “Bà Giang, chúng tôi làm theo lời căn dặn của Đường tổng, đến đưa mọi người rời đi, hành lý thu dọn xong chưa?”
Mẹ Giang gật đầu: “Thu dọn xong rồi, ở bên ngoài.”
Bà chỉ ra bên ngoài.
Người đàn ông lại nhìn sang: “Được, vậy chúng tôi kêu người chuyển lên xe, mọi người cũng mau lên xe đi, đúng rồi, ông Giang đâu?”
Lúc này, người đàn ông mới nhớ ra, lúc mình đến đây, vẫn chưa nhìn thấy ba Giang.
Giang Hạ trả lời: “Ba tôi đang ở bệnh viện.”
“Cái gì? Ông Giang ở bệnh viện? Ông Giang bị bệnh?” Người đàn ông kinh ngạc.
Giang Hạ lắc đầu: “Không, ba tôi rất tốt, là Kiều Phàm, anh ta bị ba tôi đánh vào bệnh viện, ba tôi bây giờ đi cùng đến bệnh viện.”
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 1965Thực ra, nhớ lại, Kiều Phàm cũng không có gì đáng sợ.Dù sao nói thế nào thì Kiều Phàm cũng chỉ là một con người.Năng lực của một người là có hạn, chỉ cần cả nhà bọn họ nghiêm túc đối phó với Kiều Phàm, Kiều Phàm thật sự không phải là đối thủ.Nghĩ như vậy, Giang Hạ phát hiện, sự sợ hãi của mình với Kiều Phàm đã giảm đi rất nhiều.Mà mẹ Giang cũng cảm thấy lời cô nói có lý, chỉ cần cả nhà bọn họ chống lại Kiều Phàm, không giống như trước kia nữa, đối phó với Kiều Phàm lại băn khoăn rất nhiều điều, thì Kiều Phàm thật sự không đáng sợ.Bọn họ, cũng không cần phải trốn đông trốn tây, mỗi này đều sống trong sự lo sợ.Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trong lòng mẹ Giang quyết định đợi ba Giang trở về, sẽ nói với ba Giang về quyết định này.Ba Giang chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao ông ta cũng không muốn lúc nào cũng phải chuyển nhà.Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe.Giang Hạ ngẩng đầu lên nhìn sang, nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên ngoài sân, một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe bán tải nhỏ.“Mẹ, có lẽ là người của Đường tổng đến rồi.” Giang Hạ chỉ ra bên ngoài, nhắc nhở nói.Mẹ Giang cũng nhìn sang, do cửa không đóng, nên lúc này mẹ Giang cũng rất dễ dàng nhìn thấy người bên ngoài.Người đi đầu, là một người đàn ông mặc đồ đen.Mẹ Giang biết người đàn ông kia, chính là người lúc đó đưa bọn họ đến đây.“Đúng là người của Đường tổng đến, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.” Mẹ Giang nhìn Giang Hạ nói.Giang Hạ gật đầu, đứng dậy.Hai mẹ con cùng đi ra ngoài.Người đàn ông kia đang chuẩn bị ấn chuông, thì nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vàng bỏ bàn tay trên chuông cửa xuống: “Bà Giang, cô Giang.”“Anh Lý.” Mẹ Giang chào hỏi người đàn ông.Người đàn ông này họ Lý, là người dưới trướng Trình Hiệp.Người đàn ông nhìn mẹ Giang: “Bà Giang, chúng tôi làm theo lời căn dặn của Đường tổng, đến đưa mọi người rời đi, hành lý thu dọn xong chưa?”Mẹ Giang gật đầu: “Thu dọn xong rồi, ở bên ngoài.”Bà chỉ ra bên ngoài.Người đàn ông lại nhìn sang: “Được, vậy chúng tôi kêu người chuyển lên xe, mọi người cũng mau lên xe đi, đúng rồi, ông Giang đâu?”Lúc này, người đàn ông mới nhớ ra, lúc mình đến đây, vẫn chưa nhìn thấy ba Giang.Giang Hạ trả lời: “Ba tôi đang ở bệnh viện.”“Cái gì? Ông Giang ở bệnh viện? Ông Giang bị bệnh?” Người đàn ông kinh ngạc.Giang Hạ lắc đầu: “Không, ba tôi rất tốt, là Kiều Phàm, anh ta bị ba tôi đánh vào bệnh viện, ba tôi bây giờ đi cùng đến bệnh viện.”