Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…
Chương 2025
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 2025Trên đường đi, An An vẫn không tỉnh dậy, ngủ vô cùng ngon.Thỉnh thoảng, Dĩnh Nhi lại hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của An An, thích An An vô cùng.Nếu như không phải An An còn chưa tỉnh lại, Dĩnh Nhi đã muốn gọi An An tỉnh lại để chơi cùng với An An.Bé rất thích em trai, nhưng mà sức khỏe của em trai không tốt, không có cách nào chơi cùng bé mãi, mỗi ngày chỉ có khi em trai tỉnh dậy thì bé mới có thể chơi cùng em trai một lúc.Nhưng mà chỉ cho một lúc thì làm sao đủ, bé hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều chơi cùng em trai.Nhưng mà thời gian mỗi ngày em trai thức dậy vô cùng ít, điều này khiến nguyện vọng được chơi cùng em trai của bé vẫn không thể thực hiện được.“Ba ơi, đến rồi.” Tống Hải Dương đột nhiên chỉ ra đằng trước rồi hô to một tiếng.Đường Hạo Tuấn đang chơi cùng Dĩnh Nhi, sau khi nghe con trai nói như vậy thì ngẩng đầu lên, quả nhiên là đã đến hội quán tranh tài.Bỗng nhiên Tống Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào ngực Đường Hạo Tuấn, hai mắt chợt mở to, vui vẻ reo hò: “Ba ơi, em trai thức dậy rồi.”Thức dậy rồi? Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng kêu của con gái, anh cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc đối diện với cặp mắt đen lúng liếng của đứa nhỏ trong ngực, một đôi mắt đen láy ngập nước.Nhìn An An chớp chớp mắt, miệng thì phun bong bóng, Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Đúng là đã thức dậy rồi.”“Đúng không ạ.” Tống Dĩnh Nhi đắc ý hừ hừ: “Là Dĩnh Nhi phát hiện em trai thức dậy đó.”“Dĩnh Nhi rất giỏi, là một người chị tuyệt vời.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Dĩnh Nhi, cưng chiều nói.Tống Hải Dương lấy cái khăn tay ra đưa cho Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, ba lau miệng cho em trai đi, lại phun bong bóng rồi kìa.”“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy khăn tay con trai đưa tới, cũng khen con trai một câu: “Hải Dương cũng là anh trai rất tuyệt vời, biết được cách chăm sóc em trai và em gái.”Mặc dù suy nghĩ của Tống Hải Dương rất trưởng thành, nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, nghe thấy lời khen của ba mẹ, trên mặt cũng sẽ xấu hổ mà đỏ bừng.Cậu bé vòng cánh tay nhỏ, làm như rất nghiêm túc: “Cũng được thôi ạ.”Đường Hạo Tuấn cười khẽ lắc đầu, sau đó lấy khăn tay lau miệng cho An An.An An vẫn còn nhỏ, mới ba bốn tháng tuổi.Nếu là đứa trẻ được sinh ra bình thường, e là lúc này vẫn còn đang trong bụng mẹ.Cho nên, đừng nói là có thể nghe hiểu âm thanh bên ngoài, ngay cả nhìn đồ vật còn chưa được nữa là.Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến niềm vui của An An.Lúc Đường Hạo Tuấn đang lau miệng cho bé, miệng bé còn cười toe toét.Đường Hạo Tuấn thấy thế, ánh mắt đột nhiên mở to, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lẽo hiếm khi xuất hiện biểu cảm kích động.Lúc nãy, An An mới cười?” Đường Hạo Tuấn vui mừng nói.Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương liên tục gật đầu.“Đúng là cười, Dĩnh Nhi nhìn thấy em trai thật sự cười đó.”“Con cũng nhìn thấy.” Tống Hải Dương kéo kéo cái tay nhỏ của An An: “Chắc chắn là em trai biết một lát nữa được gặp mẹ, cho nên mới cười vui vẻ như thế.”
CHƯƠNG 2025
Trên đường đi, An An vẫn không tỉnh dậy, ngủ vô cùng ngon.
Thỉnh thoảng, Dĩnh Nhi lại hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của An An, thích An An vô cùng.
Nếu như không phải An An còn chưa tỉnh lại, Dĩnh Nhi đã muốn gọi An An tỉnh lại để chơi cùng với An An.
Bé rất thích em trai, nhưng mà sức khỏe của em trai không tốt, không có cách nào chơi cùng bé mãi, mỗi ngày chỉ có khi em trai tỉnh dậy thì bé mới có thể chơi cùng em trai một lúc.
Nhưng mà chỉ cho một lúc thì làm sao đủ, bé hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều chơi cùng em trai.
Nhưng mà thời gian mỗi ngày em trai thức dậy vô cùng ít, điều này khiến nguyện vọng được chơi cùng em trai của bé vẫn không thể thực hiện được.
“Ba ơi, đến rồi.” Tống Hải Dương đột nhiên chỉ ra đằng trước rồi hô to một tiếng.
Đường Hạo Tuấn đang chơi cùng Dĩnh Nhi, sau khi nghe con trai nói như vậy thì ngẩng đầu lên, quả nhiên là đã đến hội quán tranh tài.
Bỗng nhiên Tống Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào ngực Đường Hạo Tuấn, hai mắt chợt mở to, vui vẻ reo hò: “Ba ơi, em trai thức dậy rồi.”
Thức dậy rồi? Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng kêu của con gái, anh cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc đối diện với cặp mắt đen lúng liếng của đứa nhỏ trong ngực, một đôi mắt đen láy ngập nước.
Nhìn An An chớp chớp mắt, miệng thì phun bong bóng, Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Đúng là đã thức dậy rồi.”
“Đúng không ạ.” Tống Dĩnh Nhi đắc ý hừ hừ: “Là Dĩnh Nhi phát hiện em trai thức dậy đó.”
“Dĩnh Nhi rất giỏi, là một người chị tuyệt vời.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Dĩnh Nhi, cưng chiều nói.
Tống Hải Dương lấy cái khăn tay ra đưa cho Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, ba lau miệng cho em trai đi, lại phun bong bóng rồi kìa.”
“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy khăn tay con trai đưa tới, cũng khen con trai một câu: “Hải Dương cũng là anh trai rất tuyệt vời, biết được cách chăm sóc em trai và em gái.”
Mặc dù suy nghĩ của Tống Hải Dương rất trưởng thành, nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, nghe thấy lời khen của ba mẹ, trên mặt cũng sẽ xấu hổ mà đỏ bừng.
Cậu bé vòng cánh tay nhỏ, làm như rất nghiêm túc: “Cũng được thôi ạ.”
Đường Hạo Tuấn cười khẽ lắc đầu, sau đó lấy khăn tay lau miệng cho An An.
An An vẫn còn nhỏ, mới ba bốn tháng tuổi.
Nếu là đứa trẻ được sinh ra bình thường, e là lúc này vẫn còn đang trong bụng mẹ.
Cho nên, đừng nói là có thể nghe hiểu âm thanh bên ngoài, ngay cả nhìn đồ vật còn chưa được nữa là.
Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến niềm vui của An An.
Lúc Đường Hạo Tuấn đang lau miệng cho bé, miệng bé còn cười toe toét.
Đường Hạo Tuấn thấy thế, ánh mắt đột nhiên mở to, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lẽo hiếm khi xuất hiện biểu cảm kích động.
Lúc nãy, An An mới cười?” Đường Hạo Tuấn vui mừng nói.
Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương liên tục gật đầu.
“Đúng là cười, Dĩnh Nhi nhìn thấy em trai thật sự cười đó.”
“Con cũng nhìn thấy.” Tống Hải Dương kéo kéo cái tay nhỏ của An An: “Chắc chắn là em trai biết một lát nữa được gặp mẹ, cho nên mới cười vui vẻ như thế.”
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 2025Trên đường đi, An An vẫn không tỉnh dậy, ngủ vô cùng ngon.Thỉnh thoảng, Dĩnh Nhi lại hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của An An, thích An An vô cùng.Nếu như không phải An An còn chưa tỉnh lại, Dĩnh Nhi đã muốn gọi An An tỉnh lại để chơi cùng với An An.Bé rất thích em trai, nhưng mà sức khỏe của em trai không tốt, không có cách nào chơi cùng bé mãi, mỗi ngày chỉ có khi em trai tỉnh dậy thì bé mới có thể chơi cùng em trai một lúc.Nhưng mà chỉ cho một lúc thì làm sao đủ, bé hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều chơi cùng em trai.Nhưng mà thời gian mỗi ngày em trai thức dậy vô cùng ít, điều này khiến nguyện vọng được chơi cùng em trai của bé vẫn không thể thực hiện được.“Ba ơi, đến rồi.” Tống Hải Dương đột nhiên chỉ ra đằng trước rồi hô to một tiếng.Đường Hạo Tuấn đang chơi cùng Dĩnh Nhi, sau khi nghe con trai nói như vậy thì ngẩng đầu lên, quả nhiên là đã đến hội quán tranh tài.Bỗng nhiên Tống Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào ngực Đường Hạo Tuấn, hai mắt chợt mở to, vui vẻ reo hò: “Ba ơi, em trai thức dậy rồi.”Thức dậy rồi? Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng kêu của con gái, anh cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc đối diện với cặp mắt đen lúng liếng của đứa nhỏ trong ngực, một đôi mắt đen láy ngập nước.Nhìn An An chớp chớp mắt, miệng thì phun bong bóng, Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Đúng là đã thức dậy rồi.”“Đúng không ạ.” Tống Dĩnh Nhi đắc ý hừ hừ: “Là Dĩnh Nhi phát hiện em trai thức dậy đó.”“Dĩnh Nhi rất giỏi, là một người chị tuyệt vời.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Dĩnh Nhi, cưng chiều nói.Tống Hải Dương lấy cái khăn tay ra đưa cho Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, ba lau miệng cho em trai đi, lại phun bong bóng rồi kìa.”“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy khăn tay con trai đưa tới, cũng khen con trai một câu: “Hải Dương cũng là anh trai rất tuyệt vời, biết được cách chăm sóc em trai và em gái.”Mặc dù suy nghĩ của Tống Hải Dương rất trưởng thành, nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, nghe thấy lời khen của ba mẹ, trên mặt cũng sẽ xấu hổ mà đỏ bừng.Cậu bé vòng cánh tay nhỏ, làm như rất nghiêm túc: “Cũng được thôi ạ.”Đường Hạo Tuấn cười khẽ lắc đầu, sau đó lấy khăn tay lau miệng cho An An.An An vẫn còn nhỏ, mới ba bốn tháng tuổi.Nếu là đứa trẻ được sinh ra bình thường, e là lúc này vẫn còn đang trong bụng mẹ.Cho nên, đừng nói là có thể nghe hiểu âm thanh bên ngoài, ngay cả nhìn đồ vật còn chưa được nữa là.Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến niềm vui của An An.Lúc Đường Hạo Tuấn đang lau miệng cho bé, miệng bé còn cười toe toét.Đường Hạo Tuấn thấy thế, ánh mắt đột nhiên mở to, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lẽo hiếm khi xuất hiện biểu cảm kích động.Lúc nãy, An An mới cười?” Đường Hạo Tuấn vui mừng nói.Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương liên tục gật đầu.“Đúng là cười, Dĩnh Nhi nhìn thấy em trai thật sự cười đó.”“Con cũng nhìn thấy.” Tống Hải Dương kéo kéo cái tay nhỏ của An An: “Chắc chắn là em trai biết một lát nữa được gặp mẹ, cho nên mới cười vui vẻ như thế.”