Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…
Chương 2060
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 2060An An được chị Trương và Trần Châu Ánh đặt ở xe em bé, bên cạnh còn gắn một cái ô che nắng rất lớn.Như vậy thì không sợ An An sẽ bị ánh nắng làm tổn thương, đồng thời còn có thể cảm nhận được hơi thở của ánh mặt trời, điều này đối với đứa trẻ có sức khỏe yếu như An An mà nói, cũng có lợi.Thấy cảnh này, hai tay của Tống Vy chống đầu, dịu dàng mỉm cười.Chắc là do ánh mắt của cô quá chuyên chú, cho nên người ở trên bãi cỏ cách đó không xa đã chú ý được, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Tống Vy thì lập tức ngồi dậy từ trên bãi cỏ, vẫy tay với Tống Vy: “Vy Vy, cậu tỉnh rồi à?”Trần Châu Ánh lớn tiếng hô lên.Do vị trí của bọn họ, cách biệt thự mấy chục mét, cho nên nếu không lớn tiếng một chút, người trong biệt thự căn bản không nghe thấy.Vậy nên tiếng gọi lớn tiếng của Trần Châu Ánh, xuyên tới tai của Tống Vy, thật ra cũng không quá lớn.Hai tay của Tống Vy làm hình cái loa, để ở bên miệng mà đáp lại: “Ừ, tỉnh rồi.”Trần Châu Ánh trêu chọc: “Cậu thật là ngủ đủ lâu nha, xem ra tối qua chiến đấu giữa cậu và sếp Đường không tồi.”Mặt của Tống Vy đỏ ửng.Cô ấy biết ngay, biết sẽ bị chọc.“Tỉnh rồi, cậu đừng ở trước mặt con của tớ nói những lời này, dạy hư con của tớ.” Tống Vy không khách sáo mà đáp lại.Trần Châu Ánh cười he he: “Không đâu, An An còn nhỏ.”“Vậy cũng không được, cẩn thận sau này tớ không cho cậu gặp An An nữa.” Tống Vy hừ một tiếng, cố tình uy hiếp.Cho dù Trần Châu Ánh biết cô chỉ là cố ý dù dọa, nhưng cũng vẫn bị dọa rồi, không thể không coi trọng.Dù sao đây là chuyện liên quan tới việc sau này cô ấy còn có thể nhìn thấy An An nữa hay không.An An bây giờ chính là mạng của Trần Châu Ánh, nếu không nhìn thấy An An, vậy cuộc sống của cô còn có ý nghĩa gì nữa.Nghĩ tới đây, Trần Châu Ánh nuốt nước bọt, vội đáp lại: “Tớ biết sai rồi, Vy Vy, tớ sau này sẽ không cười cậu nữa.”“Hừ, như vậy còn tạm.” Tống Vy cười đầy hài lòng.Trần Châu Ánh thở phào.Tống Vy lại hỏi: “Đúng rồi, An An bây giờ thức hay ngủ?”“Thức.” Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn bên trong chiếc giường sơ sinh, cậu bé mở đôi mắt to long lanh, không quấy khóc, còn biết cười đó, trong lòng vô cùng thích.Cô ấy dùng ngón tay chọc nhẹ vào gương mặt nhỏ mềm mại của An An, sau đó ngẩng lên trả lời Tống Vy: “Bây giờ rất có tinh thần, cậu không biết đâu, vừa rồi còn cười rất vui vẻ với chúng tớ.”“Vậy à, vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu.Tuy khoảng thời gian An An tới đây, thời gian cô ở bên An An rất ít, đều để Trần Châu Ánh bá chiếm rồi, trong lòng của người làm mẹ như cô không phải không có cảm giác gì.Nhưng chỉ cần Trần Châu Ánh có thể chăm sóc tốt cho An An, cô nhịn một chút cũng được.
CHƯƠNG 2060
An An được chị Trương và Trần Châu Ánh đặt ở xe em bé, bên cạnh còn gắn một cái ô che nắng rất lớn.
Như vậy thì không sợ An An sẽ bị ánh nắng làm tổn thương, đồng thời còn có thể cảm nhận được hơi thở của ánh mặt trời, điều này đối với đứa trẻ có sức khỏe yếu như An An mà nói, cũng có lợi.
Thấy cảnh này, hai tay của Tống Vy chống đầu, dịu dàng mỉm cười.
Chắc là do ánh mắt của cô quá chuyên chú, cho nên người ở trên bãi cỏ cách đó không xa đã chú ý được, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Tống Vy thì lập tức ngồi dậy từ trên bãi cỏ, vẫy tay với Tống Vy: “Vy Vy, cậu tỉnh rồi à?”
Trần Châu Ánh lớn tiếng hô lên.
Do vị trí của bọn họ, cách biệt thự mấy chục mét, cho nên nếu không lớn tiếng một chút, người trong biệt thự căn bản không nghe thấy.
Vậy nên tiếng gọi lớn tiếng của Trần Châu Ánh, xuyên tới tai của Tống Vy, thật ra cũng không quá lớn.
Hai tay của Tống Vy làm hình cái loa, để ở bên miệng mà đáp lại: “Ừ, tỉnh rồi.”
Trần Châu Ánh trêu chọc: “Cậu thật là ngủ đủ lâu nha, xem ra tối qua chiến đấu giữa cậu và sếp Đường không tồi.”
Mặt của Tống Vy đỏ ửng.
Cô ấy biết ngay, biết sẽ bị chọc.
“Tỉnh rồi, cậu đừng ở trước mặt con của tớ nói những lời này, dạy hư con của tớ.” Tống Vy không khách sáo mà đáp lại.
Trần Châu Ánh cười he he: “Không đâu, An An còn nhỏ.”
“Vậy cũng không được, cẩn thận sau này tớ không cho cậu gặp An An nữa.” Tống Vy hừ một tiếng, cố tình uy hiếp.
Cho dù Trần Châu Ánh biết cô chỉ là cố ý dù dọa, nhưng cũng vẫn bị dọa rồi, không thể không coi trọng.
Dù sao đây là chuyện liên quan tới việc sau này cô ấy còn có thể nhìn thấy An An nữa hay không.
An An bây giờ chính là mạng của Trần Châu Ánh, nếu không nhìn thấy An An, vậy cuộc sống của cô còn có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ tới đây, Trần Châu Ánh nuốt nước bọt, vội đáp lại: “Tớ biết sai rồi, Vy Vy, tớ sau này sẽ không cười cậu nữa.”
“Hừ, như vậy còn tạm.” Tống Vy cười đầy hài lòng.
Trần Châu Ánh thở phào.
Tống Vy lại hỏi: “Đúng rồi, An An bây giờ thức hay ngủ?”
“Thức.” Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn bên trong chiếc giường sơ sinh, cậu bé mở đôi mắt to long lanh, không quấy khóc, còn biết cười đó, trong lòng vô cùng thích.
Cô ấy dùng ngón tay chọc nhẹ vào gương mặt nhỏ mềm mại của An An, sau đó ngẩng lên trả lời Tống Vy: “Bây giờ rất có tinh thần, cậu không biết đâu, vừa rồi còn cười rất vui vẻ với chúng tớ.”
“Vậy à, vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu.
Tuy khoảng thời gian An An tới đây, thời gian cô ở bên An An rất ít, đều để Trần Châu Ánh bá chiếm rồi, trong lòng của người làm mẹ như cô không phải không có cảm giác gì.
Nhưng chỉ cần Trần Châu Ánh có thể chăm sóc tốt cho An An, cô nhịn một chút cũng được.
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 2060An An được chị Trương và Trần Châu Ánh đặt ở xe em bé, bên cạnh còn gắn một cái ô che nắng rất lớn.Như vậy thì không sợ An An sẽ bị ánh nắng làm tổn thương, đồng thời còn có thể cảm nhận được hơi thở của ánh mặt trời, điều này đối với đứa trẻ có sức khỏe yếu như An An mà nói, cũng có lợi.Thấy cảnh này, hai tay của Tống Vy chống đầu, dịu dàng mỉm cười.Chắc là do ánh mắt của cô quá chuyên chú, cho nên người ở trên bãi cỏ cách đó không xa đã chú ý được, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Tống Vy thì lập tức ngồi dậy từ trên bãi cỏ, vẫy tay với Tống Vy: “Vy Vy, cậu tỉnh rồi à?”Trần Châu Ánh lớn tiếng hô lên.Do vị trí của bọn họ, cách biệt thự mấy chục mét, cho nên nếu không lớn tiếng một chút, người trong biệt thự căn bản không nghe thấy.Vậy nên tiếng gọi lớn tiếng của Trần Châu Ánh, xuyên tới tai của Tống Vy, thật ra cũng không quá lớn.Hai tay của Tống Vy làm hình cái loa, để ở bên miệng mà đáp lại: “Ừ, tỉnh rồi.”Trần Châu Ánh trêu chọc: “Cậu thật là ngủ đủ lâu nha, xem ra tối qua chiến đấu giữa cậu và sếp Đường không tồi.”Mặt của Tống Vy đỏ ửng.Cô ấy biết ngay, biết sẽ bị chọc.“Tỉnh rồi, cậu đừng ở trước mặt con của tớ nói những lời này, dạy hư con của tớ.” Tống Vy không khách sáo mà đáp lại.Trần Châu Ánh cười he he: “Không đâu, An An còn nhỏ.”“Vậy cũng không được, cẩn thận sau này tớ không cho cậu gặp An An nữa.” Tống Vy hừ một tiếng, cố tình uy hiếp.Cho dù Trần Châu Ánh biết cô chỉ là cố ý dù dọa, nhưng cũng vẫn bị dọa rồi, không thể không coi trọng.Dù sao đây là chuyện liên quan tới việc sau này cô ấy còn có thể nhìn thấy An An nữa hay không.An An bây giờ chính là mạng của Trần Châu Ánh, nếu không nhìn thấy An An, vậy cuộc sống của cô còn có ý nghĩa gì nữa.Nghĩ tới đây, Trần Châu Ánh nuốt nước bọt, vội đáp lại: “Tớ biết sai rồi, Vy Vy, tớ sau này sẽ không cười cậu nữa.”“Hừ, như vậy còn tạm.” Tống Vy cười đầy hài lòng.Trần Châu Ánh thở phào.Tống Vy lại hỏi: “Đúng rồi, An An bây giờ thức hay ngủ?”“Thức.” Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn bên trong chiếc giường sơ sinh, cậu bé mở đôi mắt to long lanh, không quấy khóc, còn biết cười đó, trong lòng vô cùng thích.Cô ấy dùng ngón tay chọc nhẹ vào gương mặt nhỏ mềm mại của An An, sau đó ngẩng lên trả lời Tống Vy: “Bây giờ rất có tinh thần, cậu không biết đâu, vừa rồi còn cười rất vui vẻ với chúng tớ.”“Vậy à, vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu.Tuy khoảng thời gian An An tới đây, thời gian cô ở bên An An rất ít, đều để Trần Châu Ánh bá chiếm rồi, trong lòng của người làm mẹ như cô không phải không có cảm giác gì.Nhưng chỉ cần Trần Châu Ánh có thể chăm sóc tốt cho An An, cô nhịn một chút cũng được.