Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…
Chương 2131
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… Chương 2131“Ra ngoài!” Tống Vy không muốn nghe anh nói, nắm lấy một chiếc gối và ném về phía người đàn ông.Người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cái gối, không bị cái gối đánh trúng, nhưng lông mày nhăn nhíu lại.Anh không tức giận vì hành vi của người phụ nữ, vì anh cũng biết rằng cách làm của mình đã khiến người phụ nữ tức giận đến như vậy.Vì vậy, anh không có mặt mũi để tức giận.Đường Hạo Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận của Tống Vy, lại liếc nhìn chiếc gối trong tay.Cuối cùng, anh đặt chiếc gối lại trên giường, ho nhẹ một tiếng và nói: “Anh biết trong lòng em đang tức giận vì quyết định của anh, nhưng anh là vì muốn tốt cho em.”“Em biết anh muốn tốt cho em nhưng cái phần muốn tốt cho em này không phải là điều em muốn, điều em muốn rất đơn giản, là muốn tiến lùi cùng anh, chiến đấu cùng anh. Em biết anh sợ rằng đến lúc đó Đường Hạo Minh sẽ làm hại em hoặc là lợi dụng em để kìm hãm anh, khiến anh rất có thể sẽ không thể bảo vệ em kịp thời hoặc là cứu em được, nhưng đây là điều em cam tâm tình nguyện, em không thể để anh đối mặt một mình. Nếu anh đối mặt một mình, em và anh không chắc có thể thường xuyên liên lạc, em không biết tình hình của anh, trái tim em cũng không thể bình yên, Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc anh có biết không hả?”Cô sờ vào ngực mình.Đường Hạo Tuấn đột nhiên cúi người, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, nói với giọng trầm thấp: “Anh biết, đương nhiên anh biết, nhưng so với sự an nguy của em, anh thà để em hoảng hốt lo sợ, chí ít em cũng bình an vô sự.”“Anh…” Tống Vy thở gấp.Cô đã nói khăng khăng như vậy rồi, muốn ở cùng anh nhưng anh vẫn không đồng ý.Xem ra, bọn họ thực sự không thể nói tiếp được nữa.Đang nghĩ, Tống Vy đẩy người đàn ông ra với vẻ mặt vô cảm: “Đường Hạo Tuấn, em cảm thấy hai chúng ta đã đi vào ngõ cụt rồi, chúng ta đều biết, chúng ta là vì đối phương nhưng lại không chịu lùi bước nhượng bộ, vì vậy em nghĩ, hiện tại chúng ta thực sự cần bình tĩnh lại, mỗi người suy nghĩ cho đối phương một chút, xem xem có thể nhượng bộ cho nhau không, trước khi suy nghĩ xong xuôi, em muốn chúng ta tạm thời tách nhau ra thì hơn, vì vậy anh đi ra đi, khoảng thời gian tiếp theo, em thực sự không muốn nhìn thấy anh.”Nói xong, cô chỉ tay ra cửa.Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên sa sầm, không thể ngờ rằng cô lại muốn chia phòng với anh.Thôi bỏ đi, cô nói không sai, hiện tại bọn họ đều không muốn nhượng bộ nhau, cho dù đều biết là vì muốn tốt cho đối phương.Nếu đã không thể nói tiếp, vậy tạm thời mỗi người nên bình tĩnh lại một chút.“Được, tối nay anh sẽ ngủ ở phòng ngủ bên cạnh. Chúng ta hãy suy nghĩ thấu đáo một chút, dù sao giữa hai chúng ta luôn phải có một người phải lùi một bước.”Lời nói vừa dứt, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy một cái rồi xoay người đi về phía cửa.Tống Vy không ngờ rằng anh thực sự đi rồi, vội vàng quay đầy qua nhìn anh, nhìn bóng lưng của anh. Môi cô mấp máy, dường như muốn gọi anh lại.Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì đó, cô cắn chặt môi dưới và nuốt lời định nói vào trong, nhưng đôi mắt cô lại dần trở nên đỏ và ẩm ướt, trong lòng cũng dâng lên một chút tủi thân.Cô thấy rằng anh sẽ không đồng ý phân phòng, nên mới cố ý đề nghị phân phòng ngủ riêng, muốn để anh thỏa hiệp cho cô ở lại.Nhưng không ngờ rằng anh lại thà chia phòng ngủ riêng chứ không thoả hiệp.Anh thực sự muốn đưa cô đi như vậy sao?
Chương 2131
“Ra ngoài!” Tống Vy không muốn nghe anh nói, nắm lấy một chiếc gối và ném về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cái gối, không bị cái gối đánh trúng, nhưng lông mày nhăn nhíu lại.
Anh không tức giận vì hành vi của người phụ nữ, vì anh cũng biết rằng cách làm của mình đã khiến người phụ nữ tức giận đến như vậy.
Vì vậy, anh không có mặt mũi để tức giận.
Đường Hạo Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận của Tống Vy, lại liếc nhìn chiếc gối trong tay.
Cuối cùng, anh đặt chiếc gối lại trên giường, ho nhẹ một tiếng và nói: “Anh biết trong lòng em đang tức giận vì quyết định của anh, nhưng anh là vì muốn tốt cho em.”
“Em biết anh muốn tốt cho em nhưng cái phần muốn tốt cho em này không phải là điều em muốn, điều em muốn rất đơn giản, là muốn tiến lùi cùng anh, chiến đấu cùng anh. Em biết anh sợ rằng đến lúc đó Đường Hạo Minh sẽ làm hại em hoặc là lợi dụng em để kìm hãm anh, khiến anh rất có thể sẽ không thể bảo vệ em kịp thời hoặc là cứu em được, nhưng đây là điều em cam tâm tình nguyện, em không thể để anh đối mặt một mình. Nếu anh đối mặt một mình, em và anh không chắc có thể thường xuyên liên lạc, em không biết tình hình của anh, trái tim em cũng không thể bình yên, Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc anh có biết không hả?”
Cô sờ vào ngực mình.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên cúi người, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, nói với giọng trầm thấp: “Anh biết, đương nhiên anh biết, nhưng so với sự an nguy của em, anh thà để em hoảng hốt lo sợ, chí ít em cũng bình an vô sự.”
“Anh…” Tống Vy thở gấp.
Cô đã nói khăng khăng như vậy rồi, muốn ở cùng anh nhưng anh vẫn không đồng ý.
Xem ra, bọn họ thực sự không thể nói tiếp được nữa.
Đang nghĩ, Tống Vy đẩy người đàn ông ra với vẻ mặt vô cảm: “Đường Hạo Tuấn, em cảm thấy hai chúng ta đã đi vào ngõ cụt rồi, chúng ta đều biết, chúng ta là vì đối phương nhưng lại không chịu lùi bước nhượng bộ, vì vậy em nghĩ, hiện tại chúng ta thực sự cần bình tĩnh lại, mỗi người suy nghĩ cho đối phương một chút, xem xem có thể nhượng bộ cho nhau không, trước khi suy nghĩ xong xuôi, em muốn chúng ta tạm thời tách nhau ra thì hơn, vì vậy anh đi ra đi, khoảng thời gian tiếp theo, em thực sự không muốn nhìn thấy anh.”
Nói xong, cô chỉ tay ra cửa.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên sa sầm, không thể ngờ rằng cô lại muốn chia phòng với anh.
Thôi bỏ đi, cô nói không sai, hiện tại bọn họ đều không muốn nhượng bộ nhau, cho dù đều biết là vì muốn tốt cho đối phương.
Nếu đã không thể nói tiếp, vậy tạm thời mỗi người nên bình tĩnh lại một chút.
“Được, tối nay anh sẽ ngủ ở phòng ngủ bên cạnh. Chúng ta hãy suy nghĩ thấu đáo một chút, dù sao giữa hai chúng ta luôn phải có một người phải lùi một bước.”
Lời nói vừa dứt, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy một cái rồi xoay người đi về phía cửa.
Tống Vy không ngờ rằng anh thực sự đi rồi, vội vàng quay đầy qua nhìn anh, nhìn bóng lưng của anh. Môi cô mấp máy, dường như muốn gọi anh lại.
Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì đó, cô cắn chặt môi dưới và nuốt lời định nói vào trong, nhưng đôi mắt cô lại dần trở nên đỏ và ẩm ướt, trong lòng cũng dâng lên một chút tủi thân.
Cô thấy rằng anh sẽ không đồng ý phân phòng, nên mới cố ý đề nghị phân phòng ngủ riêng, muốn để anh thỏa hiệp cho cô ở lại.
Nhưng không ngờ rằng anh lại thà chia phòng ngủ riêng chứ không thoả hiệp.
Anh thực sự muốn đưa cô đi như vậy sao?
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… Chương 2131“Ra ngoài!” Tống Vy không muốn nghe anh nói, nắm lấy một chiếc gối và ném về phía người đàn ông.Người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cái gối, không bị cái gối đánh trúng, nhưng lông mày nhăn nhíu lại.Anh không tức giận vì hành vi của người phụ nữ, vì anh cũng biết rằng cách làm của mình đã khiến người phụ nữ tức giận đến như vậy.Vì vậy, anh không có mặt mũi để tức giận.Đường Hạo Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận của Tống Vy, lại liếc nhìn chiếc gối trong tay.Cuối cùng, anh đặt chiếc gối lại trên giường, ho nhẹ một tiếng và nói: “Anh biết trong lòng em đang tức giận vì quyết định của anh, nhưng anh là vì muốn tốt cho em.”“Em biết anh muốn tốt cho em nhưng cái phần muốn tốt cho em này không phải là điều em muốn, điều em muốn rất đơn giản, là muốn tiến lùi cùng anh, chiến đấu cùng anh. Em biết anh sợ rằng đến lúc đó Đường Hạo Minh sẽ làm hại em hoặc là lợi dụng em để kìm hãm anh, khiến anh rất có thể sẽ không thể bảo vệ em kịp thời hoặc là cứu em được, nhưng đây là điều em cam tâm tình nguyện, em không thể để anh đối mặt một mình. Nếu anh đối mặt một mình, em và anh không chắc có thể thường xuyên liên lạc, em không biết tình hình của anh, trái tim em cũng không thể bình yên, Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc anh có biết không hả?”Cô sờ vào ngực mình.Đường Hạo Tuấn đột nhiên cúi người, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, nói với giọng trầm thấp: “Anh biết, đương nhiên anh biết, nhưng so với sự an nguy của em, anh thà để em hoảng hốt lo sợ, chí ít em cũng bình an vô sự.”“Anh…” Tống Vy thở gấp.Cô đã nói khăng khăng như vậy rồi, muốn ở cùng anh nhưng anh vẫn không đồng ý.Xem ra, bọn họ thực sự không thể nói tiếp được nữa.Đang nghĩ, Tống Vy đẩy người đàn ông ra với vẻ mặt vô cảm: “Đường Hạo Tuấn, em cảm thấy hai chúng ta đã đi vào ngõ cụt rồi, chúng ta đều biết, chúng ta là vì đối phương nhưng lại không chịu lùi bước nhượng bộ, vì vậy em nghĩ, hiện tại chúng ta thực sự cần bình tĩnh lại, mỗi người suy nghĩ cho đối phương một chút, xem xem có thể nhượng bộ cho nhau không, trước khi suy nghĩ xong xuôi, em muốn chúng ta tạm thời tách nhau ra thì hơn, vì vậy anh đi ra đi, khoảng thời gian tiếp theo, em thực sự không muốn nhìn thấy anh.”Nói xong, cô chỉ tay ra cửa.Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên sa sầm, không thể ngờ rằng cô lại muốn chia phòng với anh.Thôi bỏ đi, cô nói không sai, hiện tại bọn họ đều không muốn nhượng bộ nhau, cho dù đều biết là vì muốn tốt cho đối phương.Nếu đã không thể nói tiếp, vậy tạm thời mỗi người nên bình tĩnh lại một chút.“Được, tối nay anh sẽ ngủ ở phòng ngủ bên cạnh. Chúng ta hãy suy nghĩ thấu đáo một chút, dù sao giữa hai chúng ta luôn phải có một người phải lùi một bước.”Lời nói vừa dứt, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy một cái rồi xoay người đi về phía cửa.Tống Vy không ngờ rằng anh thực sự đi rồi, vội vàng quay đầy qua nhìn anh, nhìn bóng lưng của anh. Môi cô mấp máy, dường như muốn gọi anh lại.Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì đó, cô cắn chặt môi dưới và nuốt lời định nói vào trong, nhưng đôi mắt cô lại dần trở nên đỏ và ẩm ướt, trong lòng cũng dâng lên một chút tủi thân.Cô thấy rằng anh sẽ không đồng ý phân phòng, nên mới cố ý đề nghị phân phòng ngủ riêng, muốn để anh thỏa hiệp cho cô ở lại.Nhưng không ngờ rằng anh lại thà chia phòng ngủ riêng chứ không thoả hiệp.Anh thực sự muốn đưa cô đi như vậy sao?