Tác giả:

Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống…

Chương 2207

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 2207“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “An An so với anh chị của nó, rõ ràng yên tĩnh hơn, yên tĩnh giống như một bé gái, thức dậy cũng không quấy khóc, chỉ có đói hoặc ị mới rên vài tiếng, bình thường hoặc là ngủ, nếu không thì mở to mắt nhìn trần nhà.”“Phải, cậu chủ nhỏ An An quả thật rất yên tĩnh, tôi vẫn là lần đầu tiên chăm đứa trẻ dễ chăm như vậy.” Chị Trương tán thành nói.Tống Vy nhìn con trai ở trong lòng.Cậu bé giống như những gì cô vừa nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không quấy khóc, thậm chí cũng không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn cô.Thỉnh thoảng còn cười, vô cùng đáng yêu.Tống Vy không nhịn được cúi đầu hôn lên má của cậu bé: “Thật sự không biết con đang cười ngốc cái gì.”“Cậu chủ nhỏ An An có thể là thấy bà chủ quá xinh đẹp, cảm thấy vui khi mình có người mẹ đẹp như vậy nên cười.” chị Trương khen.Mặt của Tống Vy chợt đỏ ửng: “Chị Trương, đừng nói như vậy, tôi ngại rồi.”Chị Trương cười ha ha nói: “Điều tôi nói là thật, bà chủ cô quả thật rất xinh đẹp, đẹp hơn những ngôi sao lớn kia.”“Lời này tôi tán thành.” Tống Vy còn chưa tiếp lời, một giọng nói từ phía sau truyền tới.Tống Vy và chị Trương cùng lúc quay đầu lại.Chị Trương không biết Kiều Phàm, ánh mắt nhìn Kiều Phàm tràn ngập sự nghi hoặc, không biết sao trong biệt thự đột nhiên lại có thêm một người đàn ông xa lạ.Cũng đúng, khi Kiều Phàm tới, chị Trương vẫn ở trong phòng chăm An An, căn bản không biết có người tới.“Bà chủ, vị này là?” Chị Trương nhìn Kiều Phàm, nghi hoặc mở miệng hỏi.Tống Vy mỉm cười rồi đáp: “Đây là bạn của tôi, họ Kiều, hôm nay vừa tới.”“Thì ra là như vậy.” Chị Trương gật đầu, sau đó mỉm cười lịch sự với Kiều Phàm: “Chào cậu Kiều.”Kiều Phàm cũng đáp lại bằng nụ cười hờ hững: “Chào chị.”“Phàm, đây là vú nuôi của An An.” Tống Vy lại giới thiệu chị Trương cho Kiều Phàm.Kiều Phàm ừ một tiếng: “Tôi biết, vừa rồi nghe hai người nói chuyện, đoán được đại khái.”“Như vậy à.” Tống Vy gật đầu, sau đó nhìn sang chị Trương: “Chị Trương, chị đi làm việc trước đi, đợi An An ngủ rồi, tôi lại gọi chị.”“Được thưa bà chủ.” Chị Trương mỉm cười đáp một tiếng, xoay người rời đi.Trong phòng khách chỉ còn Tống Vy và Kiều Phàm, và cậu bé trong lòng Tống Vy.Kiều Phàm đi tới, cúi đầu nhìn sang cô, nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong tã, mở mắt nhìn, thỉnh thoảng còn nở nụ cười ngốc, thần sắc của anh ta lập tức sững ra, mấy giây sau mới hồi lại, nở nụ cười dịu dàng.“Đây chính là An An sao?” Kiều Phàm ngồi ở đối diện, nhìn An An, nhẹ giọng hỏi.Tống Vy nghe ra, sự dịu dàng mà anh ta lộ ra lúc này, là sự dịu dàng thật sự, là loại xuất phát từ trong tim, chứ không phải là sự dịu dàng giả tạo giả bộ che đậy trước kia.Cũng đúng, đối mặt với một đứa trẻ, nếu còn lộ ra loại dịu dàng giả tạo đó, vậy người này thật sự hết cách cứu rồi, là ma quỷ thật sự.Cũng may mắn, Kiều Phàm không phải loại ma quỷ đó.

CHƯƠNG 2207

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “An An so với anh chị của nó, rõ ràng yên tĩnh hơn, yên tĩnh giống như một bé gái, thức dậy cũng không quấy khóc, chỉ có đói hoặc ị mới rên vài tiếng, bình thường hoặc là ngủ, nếu không thì mở to mắt nhìn trần nhà.”

“Phải, cậu chủ nhỏ An An quả thật rất yên tĩnh, tôi vẫn là lần đầu tiên chăm đứa trẻ dễ chăm như vậy.” Chị Trương tán thành nói.

Tống Vy nhìn con trai ở trong lòng.

Cậu bé giống như những gì cô vừa nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không quấy khóc, thậm chí cũng không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn cô.

Thỉnh thoảng còn cười, vô cùng đáng yêu.

Tống Vy không nhịn được cúi đầu hôn lên má của cậu bé: “Thật sự không biết con đang cười ngốc cái gì.”

“Cậu chủ nhỏ An An có thể là thấy bà chủ quá xinh đẹp, cảm thấy vui khi mình có người mẹ đẹp như vậy nên cười.” chị Trương khen.

Mặt của Tống Vy chợt đỏ ửng: “Chị Trương, đừng nói như vậy, tôi ngại rồi.”

Chị Trương cười ha ha nói: “Điều tôi nói là thật, bà chủ cô quả thật rất xinh đẹp, đẹp hơn những ngôi sao lớn kia.”

“Lời này tôi tán thành.” Tống Vy còn chưa tiếp lời, một giọng nói từ phía sau truyền tới.

Tống Vy và chị Trương cùng lúc quay đầu lại.

Chị Trương không biết Kiều Phàm, ánh mắt nhìn Kiều Phàm tràn ngập sự nghi hoặc, không biết sao trong biệt thự đột nhiên lại có thêm một người đàn ông xa lạ.

Cũng đúng, khi Kiều Phàm tới, chị Trương vẫn ở trong phòng chăm An An, căn bản không biết có người tới.

“Bà chủ, vị này là?” Chị Trương nhìn Kiều Phàm, nghi hoặc mở miệng hỏi.

Tống Vy mỉm cười rồi đáp: “Đây là bạn của tôi, họ Kiều, hôm nay vừa tới.”

“Thì ra là như vậy.” Chị Trương gật đầu, sau đó mỉm cười lịch sự với Kiều Phàm: “Chào cậu Kiều.”

Kiều Phàm cũng đáp lại bằng nụ cười hờ hững: “Chào chị.”

“Phàm, đây là vú nuôi của An An.” Tống Vy lại giới thiệu chị Trương cho Kiều Phàm.

Kiều Phàm ừ một tiếng: “Tôi biết, vừa rồi nghe hai người nói chuyện, đoán được đại khái.”

“Như vậy à.” Tống Vy gật đầu, sau đó nhìn sang chị Trương: “Chị Trương, chị đi làm việc trước đi, đợi An An ngủ rồi, tôi lại gọi chị.”

“Được thưa bà chủ.” Chị Trương mỉm cười đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn Tống Vy và Kiều Phàm, và cậu bé trong lòng Tống Vy.

Kiều Phàm đi tới, cúi đầu nhìn sang cô, nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong tã, mở mắt nhìn, thỉnh thoảng còn nở nụ cười ngốc, thần sắc của anh ta lập tức sững ra, mấy giây sau mới hồi lại, nở nụ cười dịu dàng.

“Đây chính là An An sao?” Kiều Phàm ngồi ở đối diện, nhìn An An, nhẹ giọng hỏi.

Tống Vy nghe ra, sự dịu dàng mà anh ta lộ ra lúc này, là sự dịu dàng thật sự, là loại xuất phát từ trong tim, chứ không phải là sự dịu dàng giả tạo giả bộ che đậy trước kia.

Cũng đúng, đối mặt với một đứa trẻ, nếu còn lộ ra loại dịu dàng giả tạo đó, vậy người này thật sự hết cách cứu rồi, là ma quỷ thật sự.

Cũng may mắn, Kiều Phàm không phải loại ma quỷ đó.

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn ChạyTác giả: Nguyệt NhaTruyện Ngôn TìnhBa giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ? Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại. “Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền. “Ừ” Tống Vy gật đầu. “Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình. “Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện. Tống… CHƯƠNG 2207“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “An An so với anh chị của nó, rõ ràng yên tĩnh hơn, yên tĩnh giống như một bé gái, thức dậy cũng không quấy khóc, chỉ có đói hoặc ị mới rên vài tiếng, bình thường hoặc là ngủ, nếu không thì mở to mắt nhìn trần nhà.”“Phải, cậu chủ nhỏ An An quả thật rất yên tĩnh, tôi vẫn là lần đầu tiên chăm đứa trẻ dễ chăm như vậy.” Chị Trương tán thành nói.Tống Vy nhìn con trai ở trong lòng.Cậu bé giống như những gì cô vừa nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không quấy khóc, thậm chí cũng không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn cô.Thỉnh thoảng còn cười, vô cùng đáng yêu.Tống Vy không nhịn được cúi đầu hôn lên má của cậu bé: “Thật sự không biết con đang cười ngốc cái gì.”“Cậu chủ nhỏ An An có thể là thấy bà chủ quá xinh đẹp, cảm thấy vui khi mình có người mẹ đẹp như vậy nên cười.” chị Trương khen.Mặt của Tống Vy chợt đỏ ửng: “Chị Trương, đừng nói như vậy, tôi ngại rồi.”Chị Trương cười ha ha nói: “Điều tôi nói là thật, bà chủ cô quả thật rất xinh đẹp, đẹp hơn những ngôi sao lớn kia.”“Lời này tôi tán thành.” Tống Vy còn chưa tiếp lời, một giọng nói từ phía sau truyền tới.Tống Vy và chị Trương cùng lúc quay đầu lại.Chị Trương không biết Kiều Phàm, ánh mắt nhìn Kiều Phàm tràn ngập sự nghi hoặc, không biết sao trong biệt thự đột nhiên lại có thêm một người đàn ông xa lạ.Cũng đúng, khi Kiều Phàm tới, chị Trương vẫn ở trong phòng chăm An An, căn bản không biết có người tới.“Bà chủ, vị này là?” Chị Trương nhìn Kiều Phàm, nghi hoặc mở miệng hỏi.Tống Vy mỉm cười rồi đáp: “Đây là bạn của tôi, họ Kiều, hôm nay vừa tới.”“Thì ra là như vậy.” Chị Trương gật đầu, sau đó mỉm cười lịch sự với Kiều Phàm: “Chào cậu Kiều.”Kiều Phàm cũng đáp lại bằng nụ cười hờ hững: “Chào chị.”“Phàm, đây là vú nuôi của An An.” Tống Vy lại giới thiệu chị Trương cho Kiều Phàm.Kiều Phàm ừ một tiếng: “Tôi biết, vừa rồi nghe hai người nói chuyện, đoán được đại khái.”“Như vậy à.” Tống Vy gật đầu, sau đó nhìn sang chị Trương: “Chị Trương, chị đi làm việc trước đi, đợi An An ngủ rồi, tôi lại gọi chị.”“Được thưa bà chủ.” Chị Trương mỉm cười đáp một tiếng, xoay người rời đi.Trong phòng khách chỉ còn Tống Vy và Kiều Phàm, và cậu bé trong lòng Tống Vy.Kiều Phàm đi tới, cúi đầu nhìn sang cô, nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong tã, mở mắt nhìn, thỉnh thoảng còn nở nụ cười ngốc, thần sắc của anh ta lập tức sững ra, mấy giây sau mới hồi lại, nở nụ cười dịu dàng.“Đây chính là An An sao?” Kiều Phàm ngồi ở đối diện, nhìn An An, nhẹ giọng hỏi.Tống Vy nghe ra, sự dịu dàng mà anh ta lộ ra lúc này, là sự dịu dàng thật sự, là loại xuất phát từ trong tim, chứ không phải là sự dịu dàng giả tạo giả bộ che đậy trước kia.Cũng đúng, đối mặt với một đứa trẻ, nếu còn lộ ra loại dịu dàng giả tạo đó, vậy người này thật sự hết cách cứu rồi, là ma quỷ thật sự.Cũng may mắn, Kiều Phàm không phải loại ma quỷ đó.

Chương 2207