Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 156: Thế Nào Có Gì Muốn Nói Không

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Cô muốn cầu xin, nước mắt chảy ra, nhưng chỉ có thể lắc đầu không ngừng.Trương Thiên Thành như nhìn ra ý đồ của cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục nói: "Tôi biết, trước khi đến với tôi, cô có thích một người, ừm, tiếc là! Bố mẹ người ta không hài lòng về xuất thân và gia đình của cô, sao thể Quên nhanh vậy sao?" Nói đến đây, Trương Thiên Thành thoáng buông lỏng Vũ Linh Đan ra, rồi giam cô trong lòng.Anh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình."Vậy cho nên! Cô phải nhớ kỹ, là tôi không chê cô, là tôi cứu cô khỏi nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan, cô phải nhớ rằng người mà cô mang ơn là tôi." !Một giọt nước mắt lăn trên gò má Vũ Linh Đan, cô cắn môi, không nói gì.Rõ ràng rất khó chịu, rõ ràng rất muốn há to miệng thở dốc, nhưng có thể là vì đang tức giận, lại còn phải chịu áp lực, Vũ Linh Đan chỉ có thể ép mình chịu đựng, chịu đựng thêm chút nữa."Thế nào? Có gì muốn nói không?" Mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự tức giận và không cam lòng.Trước đây cô nhu nhược, trước giờ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy mà bây giờ cô có thể bình tĩnh đến mức này rồi.Lúc đầu còn có chút thú vị.Nhưng lâu dần thì hơi ngán.Trương Thiên Thành chưa bao giờ thích những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm của Vũ Linh Đan.Nếu như không nhìn thấy người khác cầu hôn cô, thì Trương Thiên Thành cũng sẽ không biết rằng mình lại có nhiều cảm xúc đến thế.Đồng thời trong lòng cũng thầm cầu xin, mong Phan Bảo Thái đừng đến tìm mình nữa..Chap mới luôn có tại ~ Т R U М T R U Y E N.O RG ~Đúng như lời của Trương Thiên Thành, trước đây cô thật sự có tình cảm với Phan Bảo Thái, nhưng khi đối mặt với áp lực của gia tộc, Vũ Linh Đan chọn cách lùi bước.Sau khi Phan Bảo Thái bị đưa ra nước ngoài, cô cũng quên đi người đó, cho dù anh ta có lén cho người gửi thư tới, cô cũng đốt sạch.Hôm nay gặp lại, tâm trạng không ổn định là do quá khiếp sợ thôi.Gần như không cho cô thời gian chuẩn bị để gặp mặt.Nhưng nghĩ lại, từ trước đó, họ đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi..

Cô muốn cầu xin, nước mắt chảy ra, nhưng chỉ có thể lắc 

đầu không ngừng.

Trương Thiên Thành như nhìn ra ý đồ của cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục nói: "Tôi biết, trước khi đến với tôi, cô có thích một người, ừm, tiếc là! Bố mẹ người ta không hài lòng về xuất thân và gia đình của cô, sao thể Quên nhanh vậy sao?" 

Nói đến đây, Trương Thiên Thành thoáng buông lỏng Vũ Linh Đan ra, rồi giam cô trong lòng.

Anh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

"Vậy cho nên! Cô phải nhớ kỹ, là tôi không chê cô, là tôi cứu cô khỏi nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan, cô phải nhớ rằng người mà cô mang ơn là tôi.

" !Một giọt nước mắt lăn trên gò má Vũ Linh Đan, cô cắn môi, không nói gì.

Rõ ràng rất khó chịu, rõ ràng rất muốn há to miệng thở dốc, nhưng có thể là vì đang tức giận, lại còn phải chịu áp lực, Vũ 

Linh Đan chỉ có thể ép mình chịu đựng, chịu đựng thêm chút nữa.

"Thế nào? Có gì muốn nói không?" 

Mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự tức giận và không cam lòng.

Trước đây cô nhu nhược, trước giờ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy mà bây giờ cô có thể bình tĩnh đến mức này rồi.

Lúc đầu còn có chút thú vị.

Nhưng lâu dần thì hơi ngán.

Trương Thiên Thành chưa bao giờ thích những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm của Vũ Linh Đan.

Nếu như không nhìn thấy người khác cầu hôn cô, thì Trương Thiên Thành cũng sẽ không biết rằng mình lại có nhiều cảm xúc đến thế.

Đồng thời trong lòng cũng thầm cầu xin, mong Phan Bảo Thái đừng đến tìm mình nữa.

.

Chap mới luôn có tại ~ Т R U М T R U Y E N.

O RG ~

Đúng như lời của Trương Thiên Thành, trước đây cô thật sự có tình cảm với Phan Bảo Thái, nhưng khi đối mặt với áp lực của gia tộc, Vũ Linh Đan chọn cách lùi bước.

Sau khi Phan Bảo Thái bị đưa ra nước ngoài, cô cũng quên đi người đó, cho dù anh ta có lén cho người gửi thư tới, cô cũng đốt sạch.

Hôm nay gặp lại, tâm trạng không ổn định là do quá khiếp sợ thôi.

Gần như không cho cô thời gian chuẩn bị để gặp mặt.

Nhưng nghĩ lại, từ trước đó, họ đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi.

.

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Cô muốn cầu xin, nước mắt chảy ra, nhưng chỉ có thể lắc đầu không ngừng.Trương Thiên Thành như nhìn ra ý đồ của cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục nói: "Tôi biết, trước khi đến với tôi, cô có thích một người, ừm, tiếc là! Bố mẹ người ta không hài lòng về xuất thân và gia đình của cô, sao thể Quên nhanh vậy sao?" Nói đến đây, Trương Thiên Thành thoáng buông lỏng Vũ Linh Đan ra, rồi giam cô trong lòng.Anh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình."Vậy cho nên! Cô phải nhớ kỹ, là tôi không chê cô, là tôi cứu cô khỏi nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan, cô phải nhớ rằng người mà cô mang ơn là tôi." !Một giọt nước mắt lăn trên gò má Vũ Linh Đan, cô cắn môi, không nói gì.Rõ ràng rất khó chịu, rõ ràng rất muốn há to miệng thở dốc, nhưng có thể là vì đang tức giận, lại còn phải chịu áp lực, Vũ Linh Đan chỉ có thể ép mình chịu đựng, chịu đựng thêm chút nữa."Thế nào? Có gì muốn nói không?" Mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự tức giận và không cam lòng.Trước đây cô nhu nhược, trước giờ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy mà bây giờ cô có thể bình tĩnh đến mức này rồi.Lúc đầu còn có chút thú vị.Nhưng lâu dần thì hơi ngán.Trương Thiên Thành chưa bao giờ thích những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm của Vũ Linh Đan.Nếu như không nhìn thấy người khác cầu hôn cô, thì Trương Thiên Thành cũng sẽ không biết rằng mình lại có nhiều cảm xúc đến thế.Đồng thời trong lòng cũng thầm cầu xin, mong Phan Bảo Thái đừng đến tìm mình nữa..Chap mới luôn có tại ~ Т R U М T R U Y E N.O RG ~Đúng như lời của Trương Thiên Thành, trước đây cô thật sự có tình cảm với Phan Bảo Thái, nhưng khi đối mặt với áp lực của gia tộc, Vũ Linh Đan chọn cách lùi bước.Sau khi Phan Bảo Thái bị đưa ra nước ngoài, cô cũng quên đi người đó, cho dù anh ta có lén cho người gửi thư tới, cô cũng đốt sạch.Hôm nay gặp lại, tâm trạng không ổn định là do quá khiếp sợ thôi.Gần như không cho cô thời gian chuẩn bị để gặp mặt.Nhưng nghĩ lại, từ trước đó, họ đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi..

Chương 156: Thế Nào Có Gì Muốn Nói Không