"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…
Chương 186: Rất Hài Lòng
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Miếng tiếp theo, Trương Thiên Thành lại cắn vào xương quai xanh của cô, đau đớn.Vũ Linh Đan rốt cuộc không nhịn được, đau đớn kêu lên, khóe miệng Trương Thiên Thành mang theo một tia giễu cợt, giống như một tên đồ tể đẫm máu, không có chút ấm áp nào.Sau đó, anh lại dịu dàng liếm nhưng nơi bị cắn, dưới mắt mang theo cảm xúc khó tả.Vũ Linh Đan nhìn thấy mà phiền, trực tiếp nhắm mắt lại không nhìn thấy gì nữa.Nhưng thân thể đã như không phải của mình nữa, trong cơ thể như có một tầng sóng dâng trào, giống như kèm theo một cơn sóng cao như thủy triều, dẫn cô lên đỉnh.Cảnh tượng bên trong xe không thể miêu tả được, cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang lướt nhanh, cũng không biết qua bao lâu, Trương Thiên Thành cuối cùng cũng rời khỏi người cô, sau đó đưa cho cô hai tờ giấy.Vũ Linh Đan nằm bất động, không hề tiếp nhận.Cuối cùng tâm trạng của Trương Thiên Thành cũng tốt lên một chút, giơ chân cô lên muốn giúp cô lau: “Để tôi tự làm.”Vũ Linh Đan nói, nhanh chóng ngồi dậy, mặt đỏ bừng, nhanh chóng lấy khăn giấy từ tay Trương Thiên Thành.Trương Thiên Thành ngược lại không quan tâm, mặc xong quần áo, khoanh hai tay trước ngực, híp mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.Anh đang rất hài lòng.Từ màn biểu hiện vừa nãy, mặc dù ngoài mặt Vũ Linh Đan từ chối anh, nhưng thân thể vẫn rất hoan nghênh anh.Đồng cỏ nhiều nước màu mỡ này, dường như ít phát triển, không có ẩm ướt như xưa, nhưng lại mang một cảm giác phong tình.Đến cuối cùng, thì vẫn giống như trước.Vũ Linh Đan vừa mới lau xong, lúng túng chỉnh lý lại quần áo của mình, Trương Thiên Thành vươn một bàn tay to ra ôm lấy cô vào lòng, nhìn thấy gương mặt ghét bỏ của cô, Trương Thiên Thành không vui.Trương Thiên Thành nâng cằm Vũ Linh Đan lên, khóe mắt thêm mấy phần tà khí, cười lạnh: “Vừa rồi thân thể cô không phải biểu hiện như bây giờ.Sao vậy, ăn no xong không muốn thừa nhận à?”“Trương Thiên Thành, đồ khốn nạn!”Vũ Linh Đan thở dốc, nhưng với loại chuyện này, không biết nên phản bác như thế nào.Trương Thiên Thành lại cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Vũ Linh Đan, cố tình chọc tức cô: “Sao vậy, vừa nãy thấy cô chảy rất nhiều nước, chưa đạt được cao triều sao?”Nghe thấy những lời nói thô tục như vậy, Vũ Linh Đan chỉ muốn đi chết.Từ lúc nào, Trương Thiên Thành lại biến thành một tên lưu manh thô tục như vậy?“Trương Thiên Thành, phiền anh đừng so sánh tôi với những người phụ nữ mà anh thường tiếp xúc.”Vũ Linh Đan cau mày ghét bỏ.Dứt khoát, trực tiếp nói thẳng: “Nhìn Tổng giám đốc Thành phóng đãng như vậy, e rằng đã tiếp xúc với nhiều phụ nữ tiếp rượu, mới phóng đãng như thế này.”Phóng đãng?Trương Thiên Thành ngây ra.Không ngờ rằng, có một ngày, từ ngữ này sẽ dùng lên người anh.Cảm giác này….Ánh mắt của anh nói cho Vũ Linh Đan biết, nhân lúc anh còn chưa tức giận, mau thu lại lời nói, nói lại lần nữa..
Miếng tiếp theo, Trương Thiên Thành lại cắn vào xương quai xanh của cô, đau đớn.
Vũ Linh Đan rốt cuộc không nhịn được, đau đớn kêu lên, khóe miệng Trương Thiên Thành mang theo một tia giễu cợt, giống như một tên đồ tể đẫm máu, không có chút ấm áp nào.
Sau đó, anh lại dịu dàng liếm nhưng nơi bị cắn, dưới mắt mang theo cảm xúc khó tả.
Vũ Linh Đan nhìn thấy mà phiền, trực tiếp nhắm mắt lại không nhìn thấy gì nữa.
Nhưng thân thể đã như không phải của mình nữa, trong cơ thể như có một tầng sóng dâng trào, giống như kèm theo một cơn sóng cao như thủy triều, dẫn cô lên đỉnh.
Cảnh tượng bên trong xe không thể miêu tả được, cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang lướt nhanh, cũng không biết qua bao lâu, Trương Thiên Thành cuối cùng cũng rời khỏi người cô, sau đó đưa cho cô hai tờ giấy.
Vũ Linh Đan nằm bất động, không hề tiếp nhận.
Cuối cùng tâm trạng của Trương Thiên Thành cũng tốt lên một chút, giơ chân cô lên muốn giúp cô lau: “Để tôi tự làm.
”
Vũ Linh Đan nói, nhanh chóng ngồi dậy, mặt đỏ bừng, nhanh chóng lấy khăn giấy từ tay Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành ngược lại không quan tâm, mặc xong quần áo, khoanh hai tay trước ngực, híp mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh đang rất hài lòng.
Từ màn biểu hiện vừa nãy, mặc dù ngoài mặt Vũ Linh Đan từ chối anh, nhưng thân thể vẫn rất hoan nghênh anh.
Đồng cỏ nhiều nước màu mỡ này, dường như ít phát triển, không có ẩm ướt như xưa, nhưng lại mang một cảm giác phong tình.
Đến cuối cùng, thì vẫn giống như trước.
Vũ Linh Đan vừa mới lau xong, lúng túng chỉnh lý lại quần áo của mình, Trương Thiên Thành vươn một bàn tay to ra ôm lấy cô vào lòng, nhìn thấy gương mặt ghét bỏ của cô, Trương Thiên Thành không vui.
Trương Thiên Thành nâng cằm Vũ Linh Đan lên, khóe mắt thêm mấy phần tà khí, cười lạnh: “Vừa rồi thân thể cô không phải biểu hiện như bây giờ.
Sao vậy, ăn no xong không muốn thừa nhận à?”
“Trương Thiên Thành, đồ khốn nạn!”
Vũ Linh Đan thở dốc, nhưng với loại chuyện này, không biết nên phản bác như thế nào.
Trương Thiên Thành lại cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Vũ Linh Đan, cố tình chọc tức cô: “Sao vậy, vừa nãy thấy cô chảy rất nhiều nước, chưa đạt được cao triều sao?”
Nghe thấy những lời nói thô tục như vậy, Vũ Linh Đan chỉ muốn đi chết.
Từ lúc nào, Trương Thiên Thành lại biến thành một tên lưu manh thô tục như vậy?
“Trương Thiên Thành, phiền anh đừng so sánh tôi với những người phụ nữ mà anh thường tiếp xúc.
”
Vũ Linh Đan cau mày ghét bỏ.
Dứt khoát, trực tiếp nói thẳng: “Nhìn Tổng giám đốc Thành phóng đãng như vậy, e rằng đã tiếp xúc với nhiều phụ nữ tiếp rượu, mới phóng đãng như thế này.
”
Phóng đãng?
Trương Thiên Thành ngây ra.
Không ngờ rằng, có một ngày, từ ngữ này sẽ dùng lên người anh.
Cảm giác này….
Ánh mắt của anh nói cho Vũ Linh Đan biết, nhân lúc anh còn chưa tức giận, mau thu lại lời nói, nói lại lần nữa.
.
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Miếng tiếp theo, Trương Thiên Thành lại cắn vào xương quai xanh của cô, đau đớn.Vũ Linh Đan rốt cuộc không nhịn được, đau đớn kêu lên, khóe miệng Trương Thiên Thành mang theo một tia giễu cợt, giống như một tên đồ tể đẫm máu, không có chút ấm áp nào.Sau đó, anh lại dịu dàng liếm nhưng nơi bị cắn, dưới mắt mang theo cảm xúc khó tả.Vũ Linh Đan nhìn thấy mà phiền, trực tiếp nhắm mắt lại không nhìn thấy gì nữa.Nhưng thân thể đã như không phải của mình nữa, trong cơ thể như có một tầng sóng dâng trào, giống như kèm theo một cơn sóng cao như thủy triều, dẫn cô lên đỉnh.Cảnh tượng bên trong xe không thể miêu tả được, cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang lướt nhanh, cũng không biết qua bao lâu, Trương Thiên Thành cuối cùng cũng rời khỏi người cô, sau đó đưa cho cô hai tờ giấy.Vũ Linh Đan nằm bất động, không hề tiếp nhận.Cuối cùng tâm trạng của Trương Thiên Thành cũng tốt lên một chút, giơ chân cô lên muốn giúp cô lau: “Để tôi tự làm.”Vũ Linh Đan nói, nhanh chóng ngồi dậy, mặt đỏ bừng, nhanh chóng lấy khăn giấy từ tay Trương Thiên Thành.Trương Thiên Thành ngược lại không quan tâm, mặc xong quần áo, khoanh hai tay trước ngực, híp mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.Anh đang rất hài lòng.Từ màn biểu hiện vừa nãy, mặc dù ngoài mặt Vũ Linh Đan từ chối anh, nhưng thân thể vẫn rất hoan nghênh anh.Đồng cỏ nhiều nước màu mỡ này, dường như ít phát triển, không có ẩm ướt như xưa, nhưng lại mang một cảm giác phong tình.Đến cuối cùng, thì vẫn giống như trước.Vũ Linh Đan vừa mới lau xong, lúng túng chỉnh lý lại quần áo của mình, Trương Thiên Thành vươn một bàn tay to ra ôm lấy cô vào lòng, nhìn thấy gương mặt ghét bỏ của cô, Trương Thiên Thành không vui.Trương Thiên Thành nâng cằm Vũ Linh Đan lên, khóe mắt thêm mấy phần tà khí, cười lạnh: “Vừa rồi thân thể cô không phải biểu hiện như bây giờ.Sao vậy, ăn no xong không muốn thừa nhận à?”“Trương Thiên Thành, đồ khốn nạn!”Vũ Linh Đan thở dốc, nhưng với loại chuyện này, không biết nên phản bác như thế nào.Trương Thiên Thành lại cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Vũ Linh Đan, cố tình chọc tức cô: “Sao vậy, vừa nãy thấy cô chảy rất nhiều nước, chưa đạt được cao triều sao?”Nghe thấy những lời nói thô tục như vậy, Vũ Linh Đan chỉ muốn đi chết.Từ lúc nào, Trương Thiên Thành lại biến thành một tên lưu manh thô tục như vậy?“Trương Thiên Thành, phiền anh đừng so sánh tôi với những người phụ nữ mà anh thường tiếp xúc.”Vũ Linh Đan cau mày ghét bỏ.Dứt khoát, trực tiếp nói thẳng: “Nhìn Tổng giám đốc Thành phóng đãng như vậy, e rằng đã tiếp xúc với nhiều phụ nữ tiếp rượu, mới phóng đãng như thế này.”Phóng đãng?Trương Thiên Thành ngây ra.Không ngờ rằng, có một ngày, từ ngữ này sẽ dùng lên người anh.Cảm giác này….Ánh mắt của anh nói cho Vũ Linh Đan biết, nhân lúc anh còn chưa tức giận, mau thu lại lời nói, nói lại lần nữa..