Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 188: Hiểu Lầm Ngày Một Chồng Chất

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Nguyên nhân khiến cô Đan ngất xỉu là do tinh thần căng thẳng quá độ.Trước đây tôi cũng đã kiểm tra toàn bộ cho cô ấy, không có vấn đề gì.” Bác sĩ đẩy kính, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.“Anh chắc chắn không cần phải kiểm tra lại lần nữa?” Trương Thiên Thành lạnh lùng hỏi.“Không cần.”Bác sĩ rất khẳng định nói.“Anh thật sự chắc chắn?”Phản ứng của Trương Thiên Thành nằm ngoài dự đoán, rất nhanh đã hỏi lại lần nữa, lúc này bác sĩ cũng có chút không chắc chắn, cẩn thận quan sát sắc mặt Trương Thiên Thành, đoán xem anh có ý gì.Để tránh nhầm lẫn, bác sĩ cẩn thận hỏi: “Không biết Tổng giám đốc Trương nghĩ như thế nào?”“Tôi không phải bác sĩ, làm sao biết nghĩ như thế nào?”Trương Thiên Thành rất khó chịu, anh cảm thấy những bác sĩ trước mặt này đều là lang băm, câu hỏi đơn giản như vậy cũng giao cho anh, quá vô trách nghiệm rồi.Bác sĩ giật giật khóe miệng: “Theo lý mà nói thì không cần kiểm trả lại, có điều để an tâm hơn, tôi sẽ kiểm tra lại lần nữa.”“Tôi nghĩ lần kiểm tra này nhất định cần thiết, tốt nhất kiểm tra toàn bộ cho cô ấy, tôi không muốn sau khi cô ấy ra khỏi bệnh viện, một ngày nào đó lại bị co giật đâu.”Đây chính là đang mắng người, sao Vũ Linh Đan lại không nghe ra chứ, có điều ở trước mặt bác sĩ, cho anh một chút thể diện mà thôi.Vũ Linh Đan tức giận nghĩ, dứt khoát im lặng.Đến cuối cùng, Vũ Linh Đan hoàn toàn mất đi phản kháng, bác sĩ muốn mình kiểm tra cái gì cô đều kiểm tra cái đấy, toàn bộ quá trình đều rất ngoan ngoãn.Dù sao bây giờ cô cũng đã rõ, bất kể mình có phản kháng như thế nào cũng không có hiệu quả, dứt khoát tiết kiệm sức lực một chút vậy.Sau một lúc, không có vấn đề gì, nhưng Vũ Linh Đan đã mệt mà phát bệnh, đi trong hành lang, Vũ Linh Đan nhìn thấy Trương Thiên Thành đang được băng bó, như bị ma xui quỷ khiến mà đi qua.Nhìn thấy Trương Thiên Thành đau đến nhíu mày, Vũ Linh Đan rất vui.Tướng mạo giống như Trương Thiên Thành, mà còn nói không đẹp trai, cũng không biết người phụ nữ này có phải bị mù hay không.Bác sĩ tự suy nghĩ trong lòng, Trần Đức Bảo ở bên cạnh nháy mắt, ý bảo bác sĩ không cần phải để ý, là tốt nhiệm vụ của mình là được.Sau đó, Trần Đức Bảo lại nhìn hai người giơ gươm đấu súng với nhau, rốt cuộc trong lòng lại có chút ngọt ngào.Thật ra cứ đối đầu nhau như thế này, còn tốt hơn không ai quan tâm đến ai, hiểu lầm ngày một chồng chất.Trần Đức Bảo hy vọng rằng, trạng thái “giúp đỡ” nhau như thế này sẽ tiếp diễn mãi mãi, cho nên anh ta giả vờ ho hai tiếng nói: “Tổng giám đốc Thành, tôi đi mua hai chai nước.”“Trong não đã nhiều nước rồi, cần gì phải uống thêm nước nữa chứ.”.

“Nguyên nhân khiến cô Đan ngất xỉu là do tinh thần căng thẳng quá độ.

Trước đây tôi cũng đã kiểm tra toàn bộ cho cô ấy, không có vấn đề gì.

” Bác sĩ đẩy kính, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

“Anh chắc chắn không cần phải kiểm tra lại lần nữa?” Trương Thiên Thành lạnh lùng hỏi.

“Không cần.

Bác sĩ rất khẳng định nói.

“Anh thật sự chắc chắn?”

Phản ứng của Trương Thiên Thành nằm ngoài dự đoán, rất nhanh đã hỏi lại lần nữa, lúc này bác sĩ cũng có chút không chắc chắn, cẩn thận quan sát sắc mặt Trương Thiên Thành, đoán xem anh có ý gì.

Để tránh nhầm lẫn, bác sĩ cẩn thận hỏi: “Không biết Tổng giám đốc Trương nghĩ như thế nào?”

“Tôi không phải bác sĩ, làm sao biết nghĩ như thế nào?”

Trương Thiên Thành rất khó chịu, anh cảm thấy những bác sĩ trước mặt này đều là lang băm, câu hỏi đơn giản như vậy cũng giao cho anh, quá vô trách nghiệm rồi.

Bác sĩ giật giật khóe miệng: “Theo lý mà nói thì không cần kiểm trả lại, có điều để an tâm hơn, tôi sẽ kiểm tra lại lần nữa.

“Tôi nghĩ lần kiểm tra này nhất định cần thiết, tốt nhất kiểm tra toàn bộ cho cô ấy, tôi không muốn sau khi cô ấy ra khỏi bệnh viện, một ngày nào đó lại bị co giật đâu.

Đây chính là đang mắng người, sao Vũ Linh Đan lại không nghe ra chứ, có điều ở trước mặt bác sĩ, cho anh một chút thể diện mà thôi.

Vũ Linh Đan tức giận nghĩ, dứt khoát im lặng.

Đến cuối cùng, Vũ Linh Đan hoàn toàn mất đi phản kháng, bác sĩ muốn mình kiểm tra cái gì cô đều kiểm tra cái đấy, toàn bộ quá trình đều rất ngoan ngoãn.

Dù sao bây giờ cô cũng đã rõ, bất kể mình có phản kháng như thế nào cũng không có hiệu quả, dứt khoát tiết kiệm sức lực một chút vậy.

Sau một lúc, không có vấn đề gì, nhưng Vũ Linh Đan đã mệt mà phát bệnh, đi trong hành lang, Vũ Linh Đan nhìn thấy Trương Thiên Thành đang được băng bó, như bị ma xui quỷ khiến mà đi qua.

Nhìn thấy Trương Thiên Thành đau đến nhíu mày, Vũ Linh Đan rất vui.

Tướng mạo giống như Trương Thiên Thành, mà còn nói không đẹp trai, cũng không biết người phụ nữ này có phải bị mù hay không.

Bác sĩ tự suy nghĩ trong lòng, Trần Đức Bảo ở bên cạnh nháy mắt, ý bảo bác sĩ không cần phải để ý, là tốt nhiệm vụ của mình là được.

Sau đó, Trần Đức Bảo lại nhìn hai người giơ gươm đấu súng với nhau, rốt cuộc trong lòng lại có chút ngọt ngào.

Thật ra cứ đối đầu nhau như thế này, còn tốt hơn không ai quan tâm đến ai, hiểu lầm ngày một chồng chất.

Trần Đức Bảo hy vọng rằng, trạng thái “giúp đỡ” nhau như thế này sẽ tiếp diễn mãi mãi, cho nên anh ta giả vờ ho hai tiếng nói: “Tổng giám đốc Thành, tôi đi mua hai chai nước.

“Trong não đã nhiều nước rồi, cần gì phải uống thêm nước nữa chứ.

”.

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Nguyên nhân khiến cô Đan ngất xỉu là do tinh thần căng thẳng quá độ.Trước đây tôi cũng đã kiểm tra toàn bộ cho cô ấy, không có vấn đề gì.” Bác sĩ đẩy kính, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.“Anh chắc chắn không cần phải kiểm tra lại lần nữa?” Trương Thiên Thành lạnh lùng hỏi.“Không cần.”Bác sĩ rất khẳng định nói.“Anh thật sự chắc chắn?”Phản ứng của Trương Thiên Thành nằm ngoài dự đoán, rất nhanh đã hỏi lại lần nữa, lúc này bác sĩ cũng có chút không chắc chắn, cẩn thận quan sát sắc mặt Trương Thiên Thành, đoán xem anh có ý gì.Để tránh nhầm lẫn, bác sĩ cẩn thận hỏi: “Không biết Tổng giám đốc Trương nghĩ như thế nào?”“Tôi không phải bác sĩ, làm sao biết nghĩ như thế nào?”Trương Thiên Thành rất khó chịu, anh cảm thấy những bác sĩ trước mặt này đều là lang băm, câu hỏi đơn giản như vậy cũng giao cho anh, quá vô trách nghiệm rồi.Bác sĩ giật giật khóe miệng: “Theo lý mà nói thì không cần kiểm trả lại, có điều để an tâm hơn, tôi sẽ kiểm tra lại lần nữa.”“Tôi nghĩ lần kiểm tra này nhất định cần thiết, tốt nhất kiểm tra toàn bộ cho cô ấy, tôi không muốn sau khi cô ấy ra khỏi bệnh viện, một ngày nào đó lại bị co giật đâu.”Đây chính là đang mắng người, sao Vũ Linh Đan lại không nghe ra chứ, có điều ở trước mặt bác sĩ, cho anh một chút thể diện mà thôi.Vũ Linh Đan tức giận nghĩ, dứt khoát im lặng.Đến cuối cùng, Vũ Linh Đan hoàn toàn mất đi phản kháng, bác sĩ muốn mình kiểm tra cái gì cô đều kiểm tra cái đấy, toàn bộ quá trình đều rất ngoan ngoãn.Dù sao bây giờ cô cũng đã rõ, bất kể mình có phản kháng như thế nào cũng không có hiệu quả, dứt khoát tiết kiệm sức lực một chút vậy.Sau một lúc, không có vấn đề gì, nhưng Vũ Linh Đan đã mệt mà phát bệnh, đi trong hành lang, Vũ Linh Đan nhìn thấy Trương Thiên Thành đang được băng bó, như bị ma xui quỷ khiến mà đi qua.Nhìn thấy Trương Thiên Thành đau đến nhíu mày, Vũ Linh Đan rất vui.Tướng mạo giống như Trương Thiên Thành, mà còn nói không đẹp trai, cũng không biết người phụ nữ này có phải bị mù hay không.Bác sĩ tự suy nghĩ trong lòng, Trần Đức Bảo ở bên cạnh nháy mắt, ý bảo bác sĩ không cần phải để ý, là tốt nhiệm vụ của mình là được.Sau đó, Trần Đức Bảo lại nhìn hai người giơ gươm đấu súng với nhau, rốt cuộc trong lòng lại có chút ngọt ngào.Thật ra cứ đối đầu nhau như thế này, còn tốt hơn không ai quan tâm đến ai, hiểu lầm ngày một chồng chất.Trần Đức Bảo hy vọng rằng, trạng thái “giúp đỡ” nhau như thế này sẽ tiếp diễn mãi mãi, cho nên anh ta giả vờ ho hai tiếng nói: “Tổng giám đốc Thành, tôi đi mua hai chai nước.”“Trong não đã nhiều nước rồi, cần gì phải uống thêm nước nữa chứ.”.

Chương 188: Hiểu Lầm Ngày Một Chồng Chất