Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 213: Cô Cũng Sẽ Không Thừa Nhận

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Anh không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn thấy em.Tối hôm qua anh đã có một giấc mơ, mơ thấy quá khứ của chúng ta.Em không biết đâu lúc đó anh rất vui vẻ, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, trong lòng anh chỉ cảm thấy mất mát.”Giọng của Phan Bảo Thái có chút buồn bã, giọng điệu cố ý nói chậm khiến người nghe không khỏi nhớ lại ký ức đó.“Linh Đan, cứ coi như ba năm trước là anh đã làm sai.Tại sao em không thể cho anh một cơ hội nữa?”Cuối cùng Phan Bảo Thái chất vấn.“Phan Bảo Thái, từ trước tới nay tôi vẫn luôn là người vô tâm.Có thể khi đó tôi yêu anh, nhưng khi anh đi rồi, đối với tôi, tất cả những thứ này đều không tồn tại.”Tâm trạng của Vũ Linh Đan không hề bị ảnh hưởng, cô biết mình muốn gì và biết mình đang nói cái gì.Dường như Phan Bảo Thái không thể chấp nhận được sự thật này.Giống như hôm qua ở trong xe, cô đã nói rất rõ ràng rồi.Thấy Phan Bảo Thái vẫn còn cố chấp, hơn nữa còn hỏi mình những vấn đề khó khăn trước mặt Trương Thiên Thành.Cuối cùng điều Phan Bảo Thái muốn chỉ là quá khứ.Đầu bên kia điện thoại rất lâu không có tiếng động.Vũ Linh Đan nghĩ rằng Phan Bảo Thái đã cúp máy, vì vậy cô nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, anh nên nghỉ ngơi đi.”“Linh Đan, đừng cúp máy.”Phan Bảo Thái vội vàng nói, trong sự nghi ngờ của Vũ Linh Đan, cô nghe thấy Phan Bảo Thái mỉm cười: “Hôm nay anh sẽ quên hết mọi chuyện.Cho rằng chưa xảy ra chuyện gì cả.Linh Đan em cũng phải quên đi.”“Tôi..”Lúc này Vũ Linh Đan hơi tức giận.Không ngờ những gì cô vừa nói đều là vô ích.Vũ Linh Đan lập tức có chút khó chịu nói thẳng: “Không, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, bất kể trôi qua bao lâu, tôi vẫn sẽ trả lời như vậy.”“Là vì Trương Thiên Thành sao?”Lý Thái Bảo đột nhiên nói ra.Anh ta tin rằng Vũ Linh Đan sẽ không thích một người đàn ông như Trương Đức Phú.Vậy lý do duy nhất để Vũ Linh Đan có thể từ chối anh là Trương Thiên Thành.Nếu không, ngày đó Vũ Linh Đan cũng sẽ không đi cùng Trương Thiên Thành.“Không.”Vũ Linh Đan trả lời mà không chút do dự.Không ngờ ở phía sau cô cách đó không xa, Trương Thiên Thành vừa mới thay thuốc xong, lúc đang tìm cô khắp nơi thì nghe thấy câu nói của cô.Đột nhiên cả người trở nên xơ xác tiêu điều.Vũ Linh Đan vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của Trương Thiên Thành, vẫn tiếp tục xóa sạch mối quan hệ với Phan Bảo Thái qua điện thoại: “Từ ngày ly hôn với anh ấy, tôi đã không còn quan hệ gì với anh ấy nữa rồi.”“Vậy thì tốt.”Phan Bảo Thái dường như đã nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười, nhưng sau đó Phan Bảo Thái lại nói: “Nếu không thể bắt đầu lại, vậy anh chỉ có thể chấp nhận hiện thực.”Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm.Vũ Linh Đan lập tức hỏi.Trương Thiên Thành trực tiếp thả người ra, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, khóe miệng treo nụ cười u ám, khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên.“Sao? Vũ Linh Đan, cô cũng có ngày chột dạ à?”Trương Thiên Thành châm chọc.“Tôi không có.”Mặt Vũ Linh Đan đỏ lên, nhưng có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận..

“Anh không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn thấy em.

Tối hôm qua anh đã có một giấc mơ, mơ thấy quá khứ của chúng ta.

Em không biết đâu lúc đó anh rất vui vẻ, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, trong lòng anh chỉ cảm thấy mất mát.”

Giọng của Phan Bảo Thái có chút buồn bã, giọng điệu cố ý nói chậm khiến người nghe không khỏi nhớ lại ký ức đó.

“Linh Đan, cứ coi như ba năm trước là anh đã làm sai.

Tại sao em không thể cho anh một cơ hội nữa?”

Cuối cùng Phan Bảo Thái chất vấn.

“Phan Bảo Thái, từ trước tới nay tôi vẫn luôn là người vô tâm.

Có thể khi đó tôi yêu anh, nhưng khi anh đi rồi, đối với tôi, tất cả những thứ này đều không tồn tại.”

Tâm trạng của Vũ Linh Đan không hề bị ảnh hưởng, cô biết mình muốn gì và biết mình đang nói cái gì.

Dường như Phan Bảo Thái không thể chấp nhận được sự thật này.

Giống như hôm qua ở trong xe, cô đã nói rất rõ ràng rồi.

Thấy Phan Bảo Thái vẫn còn cố chấp, hơn nữa còn hỏi mình những vấn đề khó khăn trước mặt Trương Thiên Thành.

Cuối cùng điều Phan Bảo Thái muốn chỉ là quá khứ.

Đầu bên kia điện thoại rất lâu không có tiếng động.

Vũ Linh Đan nghĩ rằng Phan Bảo Thái đã cúp máy, vì vậy cô nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, anh nên nghỉ ngơi đi.”

“Linh Đan, đừng cúp máy.”

Phan Bảo Thái vội vàng nói, trong sự nghi ngờ của Vũ Linh Đan, cô nghe thấy Phan Bảo Thái mỉm cười: “Hôm nay anh sẽ quên hết mọi chuyện.

Cho rằng chưa xảy ra chuyện gì cả.

Linh Đan em cũng phải quên đi.”

“Tôi..”

Lúc này Vũ Linh Đan hơi tức giận.

Không ngờ những gì cô vừa nói đều là vô ích.

Vũ Linh Đan lập tức có chút khó chịu nói thẳng: “Không, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, bất kể trôi qua bao lâu, tôi vẫn sẽ trả lời như vậy.”

“Là vì Trương Thiên Thành sao?”

Lý Thái Bảo đột nhiên nói ra.

Anh ta tin rằng Vũ Linh Đan sẽ không thích một người đàn ông như Trương Đức Phú.

Vậy lý do duy nhất để Vũ Linh Đan có thể từ chối anh là Trương Thiên Thành.

Nếu không, ngày đó Vũ Linh Đan cũng sẽ không đi cùng Trương Thiên Thành.

“Không.”

Vũ Linh Đan trả lời mà không chút do dự.

Không ngờ ở phía sau cô cách đó không xa, Trương Thiên Thành vừa mới thay thuốc xong, lúc đang tìm cô khắp nơi thì nghe thấy câu nói của cô.

Đột nhiên cả người trở nên xơ xác tiêu điều.

Vũ Linh Đan vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của Trương Thiên Thành, vẫn tiếp tục xóa sạch mối quan hệ với Phan Bảo Thái qua điện thoại: “Từ ngày ly hôn với anh ấy, tôi đã không còn quan hệ gì với anh ấy nữa rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Phan Bảo Thái dường như đã nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười, nhưng sau đó Phan Bảo Thái lại nói: “Nếu không thể bắt đầu lại, vậy anh chỉ có thể chấp nhận hiện thực.”

Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Linh Đan lập tức hỏi.

Trương Thiên Thành trực tiếp thả người ra, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, khóe miệng treo nụ cười u ám, khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên.

“Sao? Vũ Linh Đan, cô cũng có ngày chột dạ à?”

Trương Thiên Thành châm chọc.

“Tôi không có.”

Mặt Vũ Linh Đan đỏ lên, nhưng có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận..

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Anh không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn thấy em.Tối hôm qua anh đã có một giấc mơ, mơ thấy quá khứ của chúng ta.Em không biết đâu lúc đó anh rất vui vẻ, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, trong lòng anh chỉ cảm thấy mất mát.”Giọng của Phan Bảo Thái có chút buồn bã, giọng điệu cố ý nói chậm khiến người nghe không khỏi nhớ lại ký ức đó.“Linh Đan, cứ coi như ba năm trước là anh đã làm sai.Tại sao em không thể cho anh một cơ hội nữa?”Cuối cùng Phan Bảo Thái chất vấn.“Phan Bảo Thái, từ trước tới nay tôi vẫn luôn là người vô tâm.Có thể khi đó tôi yêu anh, nhưng khi anh đi rồi, đối với tôi, tất cả những thứ này đều không tồn tại.”Tâm trạng của Vũ Linh Đan không hề bị ảnh hưởng, cô biết mình muốn gì và biết mình đang nói cái gì.Dường như Phan Bảo Thái không thể chấp nhận được sự thật này.Giống như hôm qua ở trong xe, cô đã nói rất rõ ràng rồi.Thấy Phan Bảo Thái vẫn còn cố chấp, hơn nữa còn hỏi mình những vấn đề khó khăn trước mặt Trương Thiên Thành.Cuối cùng điều Phan Bảo Thái muốn chỉ là quá khứ.Đầu bên kia điện thoại rất lâu không có tiếng động.Vũ Linh Đan nghĩ rằng Phan Bảo Thái đã cúp máy, vì vậy cô nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, anh nên nghỉ ngơi đi.”“Linh Đan, đừng cúp máy.”Phan Bảo Thái vội vàng nói, trong sự nghi ngờ của Vũ Linh Đan, cô nghe thấy Phan Bảo Thái mỉm cười: “Hôm nay anh sẽ quên hết mọi chuyện.Cho rằng chưa xảy ra chuyện gì cả.Linh Đan em cũng phải quên đi.”“Tôi..”Lúc này Vũ Linh Đan hơi tức giận.Không ngờ những gì cô vừa nói đều là vô ích.Vũ Linh Đan lập tức có chút khó chịu nói thẳng: “Không, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, bất kể trôi qua bao lâu, tôi vẫn sẽ trả lời như vậy.”“Là vì Trương Thiên Thành sao?”Lý Thái Bảo đột nhiên nói ra.Anh ta tin rằng Vũ Linh Đan sẽ không thích một người đàn ông như Trương Đức Phú.Vậy lý do duy nhất để Vũ Linh Đan có thể từ chối anh là Trương Thiên Thành.Nếu không, ngày đó Vũ Linh Đan cũng sẽ không đi cùng Trương Thiên Thành.“Không.”Vũ Linh Đan trả lời mà không chút do dự.Không ngờ ở phía sau cô cách đó không xa, Trương Thiên Thành vừa mới thay thuốc xong, lúc đang tìm cô khắp nơi thì nghe thấy câu nói của cô.Đột nhiên cả người trở nên xơ xác tiêu điều.Vũ Linh Đan vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của Trương Thiên Thành, vẫn tiếp tục xóa sạch mối quan hệ với Phan Bảo Thái qua điện thoại: “Từ ngày ly hôn với anh ấy, tôi đã không còn quan hệ gì với anh ấy nữa rồi.”“Vậy thì tốt.”Phan Bảo Thái dường như đã nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười, nhưng sau đó Phan Bảo Thái lại nói: “Nếu không thể bắt đầu lại, vậy anh chỉ có thể chấp nhận hiện thực.”Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm.Vũ Linh Đan lập tức hỏi.Trương Thiên Thành trực tiếp thả người ra, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, khóe miệng treo nụ cười u ám, khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên.“Sao? Vũ Linh Đan, cô cũng có ngày chột dạ à?”Trương Thiên Thành châm chọc.“Tôi không có.”Mặt Vũ Linh Đan đỏ lên, nhưng có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận..

Chương 213: Cô Cũng Sẽ Không Thừa Nhận