Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 248: Bà Ta Đã Làm Tổn Thương Tôi

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà! Con có biết bây giờ công ty đang đồn đãi lung tung không hả?” Vũ Linh Đan vừa nổi giận, Vũ Phong Toàn cũng không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn.Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, thái độ vẫn rất kiên quyết: “Con biết mình đang làm gì.Nếu vì chuyện này là Phan Phùng Hiếu không hợp tác với con thì bố yên tâm, con sẽ gánh vác tổn thất một mình.”“Gánh vác ư? Con nói dễ lắm, con lấy gì mà gánh vác?” Vũ Phong Toàn hổn hển chất vấn.“Được rồi, nếu Phan Phùng Hiếu không chịu ký hợp đồng thì con sẽ đi tìm Trương Thiên Thành.Bây giờ bố đã tin con chưa?” Nói xong, trái tim Vũ Linh Đan cũng đập thình thịch.Cô cúp điện thoại, ghé bên bàn hít thở dồn dập.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn hòa hoãn lại, điện thoại trên bàn lại reo lên.“Vâng, tôi sẽ đến ngay đây, hợp đồng không thành vấn đề.” Vũ Linh Đan nói mấy câu rồi cúp máy, cầm túi đựng hợp đồng đến quán café lúc trước gặp Phan Phùng Hiếu.Lúc cô đến đó, ly café trước mặt Phan Phùng Hiếu đã thấy đáy, rõ ràng là đã chờ từ lâu.Vũ Linh Đan áy náy cười: “Trên đường hơi kẹt xe nên đến muộn.Anh có muốn gọi thêm một ly nữa không?”Phan Phùng Hiếu gật đầu: “Giám đốc Vũ cũng không đến muộn, đừng bận tâm.Cô có mang hợp đồng đến không?”Vũ Linh Đan gật đầu, sau đó đưa cho Phan Phùng Hiếu hợp đồng đã ký tên.Đọc trang cuối cùng, anh ta hài lòng nở nụ cười: “Được đấy được đấy, Giám đốc Vũ, sau này chúng ta sẽ hợp tác thêm nhé.Vũ Linh Đan cười như không cười, cố ý giả vờ không hiểu lời nói của Phan Phùng Hiếu, chỉ nói: “Chuyện vật liệu xây dựng thì tôi phải dựa vào Phan thị mới đúng.Tổng giám đốc Phan đừng quá khách khí.”Phan Phùng Hiếu nở nụ cười, ánh mắt có phần đắc ý.Phan Phùng Hiếu nhanh chóng ký tên mình, sau đó đưa cho luật sư ngồi bên cạnh, quay sang giả vờ lơ đễnh nhắc đến: “Cô đã nghe nói đến chuyện bột mì của Trương thị gây ngộ độc chết người chưa?”Vũ Linh Đan mờ mịt lắc đầu.Vừa ra ngoài, một đám phóng viên lập tức ùa tới.Thấy vậy, Vũ Linh Đan vội chạy ra cửa sau.Ai dè lại đụng trúng người, Vũ Linh Đan vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là Trương Đức Phú.Vũ Linh Đan lạnh mặt xoay người, đi về phía trước.“Cửa trước có phóng viên.Em làm gì vậy?” Trương Đức Phú kịp thời kéo Vũ Linh Đan lại, vội vã nói.Vũ Linh Đan hất tay Trương Đức Phú, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.So với người này, cô thà đối mặt với đám phóng viên kia còn hơn.“Tôi biết em còn đang trách tôi.Tôi đã nói với mẹ tôi rất nhiều lần, nhưng mẹ vẫn khăng khăng một mực.Em yên tâm, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không để mẹ xúc phạm đến em đâu.”“Nhưng sự thật là bà ta đã làm tổn thương tôi.” Lần này, Vũ Linh Đan không hề nể tình..

“Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà! Con có biết bây giờ công ty đang đồn đãi lung tung không hả?” Vũ Linh Đan vừa nổi giận, Vũ Phong Toàn cũng không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn.

Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, thái độ vẫn rất kiên quyết: “Con biết mình đang làm gì.

Nếu vì chuyện này là Phan Phùng Hiếu không hợp tác với con thì bố yên tâm, con sẽ gánh vác tổn thất một mình.”

“Gánh vác ư? Con nói dễ lắm, con lấy gì mà gánh vác?” Vũ Phong Toàn hổn hển chất vấn.

“Được rồi, nếu Phan Phùng Hiếu không chịu ký hợp đồng thì con sẽ đi tìm Trương Thiên Thành.

Bây giờ bố đã tin con chưa?” Nói xong, trái tim Vũ Linh Đan cũng đập thình thịch.

Cô cúp điện thoại, ghé bên bàn hít thở dồn dập.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn hòa hoãn lại, điện thoại trên bàn lại reo lên.

“Vâng, tôi sẽ đến ngay đây, hợp đồng không thành vấn đề.” Vũ Linh Đan nói mấy câu rồi cúp máy, cầm túi đựng hợp đồng đến quán café lúc trước gặp Phan Phùng Hiếu.

Lúc cô đến đó, ly café trước mặt Phan Phùng Hiếu đã thấy đáy, rõ ràng là đã chờ từ lâu.

Vũ Linh Đan áy náy cười: “Trên đường hơi kẹt xe nên đến muộn.

Anh có muốn gọi thêm một ly nữa không?”

Phan Phùng Hiếu gật đầu: “Giám đốc Vũ cũng không đến muộn, đừng bận tâm.

Cô có mang hợp đồng đến không?”

Vũ Linh Đan gật đầu, sau đó đưa cho Phan Phùng Hiếu hợp đồng đã ký tên.

Đọc trang cuối cùng, anh ta hài lòng nở nụ cười: “Được đấy được đấy, Giám đốc Vũ, sau này chúng ta sẽ hợp tác thêm nhé.

Vũ Linh Đan cười như không cười, cố ý giả vờ không hiểu lời nói của Phan Phùng Hiếu, chỉ nói: “Chuyện vật liệu xây dựng thì tôi phải dựa vào Phan thị mới đúng.

Tổng giám đốc Phan đừng quá khách khí.”

Phan Phùng Hiếu nở nụ cười, ánh mắt có phần đắc ý.

Phan Phùng Hiếu nhanh chóng ký tên mình, sau đó đưa cho luật sư ngồi bên cạnh, quay sang giả vờ lơ đễnh nhắc đến: “Cô đã nghe nói đến chuyện bột mì của Trương thị gây ngộ độc chết người chưa?”

Vũ Linh Đan mờ mịt lắc đầu.

Vừa ra ngoài, một đám phóng viên lập tức ùa tới.

Thấy vậy, Vũ Linh Đan vội chạy ra cửa sau.

Ai dè lại đụng trúng người, Vũ Linh Đan vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là Trương Đức Phú.

Vũ Linh Đan lạnh mặt xoay người, đi về phía trước.

“Cửa trước có phóng viên.

Em làm gì vậy?” Trương Đức Phú kịp thời kéo Vũ Linh Đan lại, vội vã nói.

Vũ Linh Đan hất tay Trương Đức Phú, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.

So với người này, cô thà đối mặt với đám phóng viên kia còn hơn.

“Tôi biết em còn đang trách tôi.

Tôi đã nói với mẹ tôi rất nhiều lần, nhưng mẹ vẫn khăng khăng một mực.

Em yên tâm, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không để mẹ xúc phạm đến em đâu.”

“Nhưng sự thật là bà ta đã làm tổn thương tôi.” Lần này, Vũ Linh Đan không hề nể tình..

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà! Con có biết bây giờ công ty đang đồn đãi lung tung không hả?” Vũ Linh Đan vừa nổi giận, Vũ Phong Toàn cũng không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn.Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, thái độ vẫn rất kiên quyết: “Con biết mình đang làm gì.Nếu vì chuyện này là Phan Phùng Hiếu không hợp tác với con thì bố yên tâm, con sẽ gánh vác tổn thất một mình.”“Gánh vác ư? Con nói dễ lắm, con lấy gì mà gánh vác?” Vũ Phong Toàn hổn hển chất vấn.“Được rồi, nếu Phan Phùng Hiếu không chịu ký hợp đồng thì con sẽ đi tìm Trương Thiên Thành.Bây giờ bố đã tin con chưa?” Nói xong, trái tim Vũ Linh Đan cũng đập thình thịch.Cô cúp điện thoại, ghé bên bàn hít thở dồn dập.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn hòa hoãn lại, điện thoại trên bàn lại reo lên.“Vâng, tôi sẽ đến ngay đây, hợp đồng không thành vấn đề.” Vũ Linh Đan nói mấy câu rồi cúp máy, cầm túi đựng hợp đồng đến quán café lúc trước gặp Phan Phùng Hiếu.Lúc cô đến đó, ly café trước mặt Phan Phùng Hiếu đã thấy đáy, rõ ràng là đã chờ từ lâu.Vũ Linh Đan áy náy cười: “Trên đường hơi kẹt xe nên đến muộn.Anh có muốn gọi thêm một ly nữa không?”Phan Phùng Hiếu gật đầu: “Giám đốc Vũ cũng không đến muộn, đừng bận tâm.Cô có mang hợp đồng đến không?”Vũ Linh Đan gật đầu, sau đó đưa cho Phan Phùng Hiếu hợp đồng đã ký tên.Đọc trang cuối cùng, anh ta hài lòng nở nụ cười: “Được đấy được đấy, Giám đốc Vũ, sau này chúng ta sẽ hợp tác thêm nhé.Vũ Linh Đan cười như không cười, cố ý giả vờ không hiểu lời nói của Phan Phùng Hiếu, chỉ nói: “Chuyện vật liệu xây dựng thì tôi phải dựa vào Phan thị mới đúng.Tổng giám đốc Phan đừng quá khách khí.”Phan Phùng Hiếu nở nụ cười, ánh mắt có phần đắc ý.Phan Phùng Hiếu nhanh chóng ký tên mình, sau đó đưa cho luật sư ngồi bên cạnh, quay sang giả vờ lơ đễnh nhắc đến: “Cô đã nghe nói đến chuyện bột mì của Trương thị gây ngộ độc chết người chưa?”Vũ Linh Đan mờ mịt lắc đầu.Vừa ra ngoài, một đám phóng viên lập tức ùa tới.Thấy vậy, Vũ Linh Đan vội chạy ra cửa sau.Ai dè lại đụng trúng người, Vũ Linh Đan vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là Trương Đức Phú.Vũ Linh Đan lạnh mặt xoay người, đi về phía trước.“Cửa trước có phóng viên.Em làm gì vậy?” Trương Đức Phú kịp thời kéo Vũ Linh Đan lại, vội vã nói.Vũ Linh Đan hất tay Trương Đức Phú, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.So với người này, cô thà đối mặt với đám phóng viên kia còn hơn.“Tôi biết em còn đang trách tôi.Tôi đã nói với mẹ tôi rất nhiều lần, nhưng mẹ vẫn khăng khăng một mực.Em yên tâm, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không để mẹ xúc phạm đến em đâu.”“Nhưng sự thật là bà ta đã làm tổn thương tôi.” Lần này, Vũ Linh Đan không hề nể tình..

Chương 248: Bà Ta Đã Làm Tổn Thương Tôi