"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…
Chương 285: Đương Nhiên Mẹ Có Cái Tốt Hơn Chứ Sao
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Không đắt không đắt.” Trần Tuyết Nhung liên tục phủ nhận.Bà muốn cho con gái mình thứ tốt nhất trên đời.Bà suy nghĩ một chút rồi bỗng tháo bông tai kim cương, muốn đeo cho Vũ Linh Đan.“Thế sao được! Cái này là chú ấy tặng mẹ đúng không?” Vũ Linh Đan vội vàng từ chối.“Trần Tuyết Nhung lại cười nói: “Nếu đã tặng mẹ thì là đồ của mẹ, mẹ tặng cho con gái mẹ, chắc chắn ông ấy sẽ không có ý kiến gì đâu.”“Không được, con thể nhận, để con đeo cho mẹ.” Mặc dù Vũ Linh Đan rất hiếm khi mua châu báu, nhưng bình thường cô thường xuyên nghe Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến lải nhải, nhìn chất lượng và kiểu dáng của đôi bông tai kim cương này, Vũ Linh Đan cũng có thể đoán được thứ này không hề rẻ tiền.Cho nên cô không thể nhận!Trần Tuyết Nhung lại ra vẻ giận dỗi: “Mẹ đã bảo là không sao rồi mà, có phải con ngại nó xấu nên không muốn nhận không?”“Không phải thế.” Vũ Linh Đan có miệng khó trả lời, cuối cùng nói thẳng: “Nếu mẹ cho con thì mẹ đeo cái gì?”“Đương nhiên mẹ có cái tốt hơn chứ sao.” Trần Tuyết Nhung nhoẻn miệng cười, nhất thời tràn đầy quyến rũ, khiến Vũ Linh Đan sững sờ.Sau đó, Trần Tuyết Nhung ôm tay Vũ Linh Đan, nói với cô như thiếu nữ làm nũng: “Nếu hôm nay họ biết mẹ dẫn con gái đến thì chắc chắn sẽ rất hâm mộ mẹ.”“Cho nên con chính là báu vật quý giá nhất của mẹ, những thứ này sao bằng con?”Vũ Linh Đan lại ngây người.Lần đầu tiên cô thấy vẻ nhu tình và e lệ của Trần Tuyết Nhung, chẳng trách trước kia bà có thể khiến Bùi Văn Cường điên đảo vì bà, ngay cả Vũ Linh Đan cũng không nhịn được muốn liếc nhìn.Cô nghĩ nếu nụ cười này có thể luôn xuất hiện trên mặt bà thì tốt biết mấy.Cô nói: “Muốn con nhận cũng được, nhưng mẹ phải đồng ý yêu cầu của con.”“Con nói đi.” Trần Tuyết Nhung cười nói.“Về sau bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ cũng phải cười nhiều hơn.” Vũ Linh Đan nói.Trần Tuyết Nhung sửng sốt, sau đó hờn dỗi nhìn cô, khẽ nói: “Con bé này, nói gì kỳ vậy.”“Sao vậy? Chẳng lẽ chú Bùi chưa bao giờ nói thế với mẹ à?” Vũ Linh Đan lập tức phát hiện điểm đáng ngờ, tiếp tục trêu ghẹo.Quả nhiên sắc mặt Trần Tuyết Nhung càng đỏ hơn, trông quyến rũ tươi sáng như thiếu nữ.Bà không nhịn được nhớ lại: “Chú Bùi cũng từng nói như thế, nhưng mẹ chỉ nghĩ là nói giỡn thôi.”.
“Không đắt không đắt.” Trần Tuyết Nhung liên tục phủ nhận.
Bà muốn cho con gái mình thứ tốt nhất trên đời.
Bà suy nghĩ một chút rồi bỗng tháo bông tai kim cương, muốn đeo cho Vũ Linh Đan.
“Thế sao được! Cái này là chú ấy tặng mẹ đúng không?” Vũ Linh Đan vội vàng từ chối.
“Trần Tuyết Nhung lại cười nói: “Nếu đã tặng mẹ thì là đồ của mẹ, mẹ tặng cho con gái mẹ, chắc chắn ông ấy sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Không được, con thể nhận, để con đeo cho mẹ.” Mặc dù Vũ Linh Đan rất hiếm khi mua châu báu, nhưng bình thường cô thường xuyên nghe Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến lải nhải, nhìn chất lượng và kiểu dáng của đôi bông tai kim cương này, Vũ Linh Đan cũng có thể đoán được thứ này không hề rẻ tiền.
Cho nên cô không thể nhận!
Trần Tuyết Nhung lại ra vẻ giận dỗi: “Mẹ đã bảo là không sao rồi mà, có phải con ngại nó xấu nên không muốn nhận không?”
“Không phải thế.” Vũ Linh Đan có miệng khó trả lời, cuối cùng nói thẳng: “Nếu mẹ cho con thì mẹ đeo cái gì?”
“Đương nhiên mẹ có cái tốt hơn chứ sao.” Trần Tuyết Nhung nhoẻn miệng cười, nhất thời tràn đầy quyến rũ, khiến Vũ Linh Đan sững sờ.
Sau đó, Trần Tuyết Nhung ôm tay Vũ Linh Đan, nói với cô như thiếu nữ làm nũng: “Nếu hôm nay họ biết mẹ dẫn con gái đến thì chắc chắn sẽ rất hâm mộ mẹ.”
“Cho nên con chính là báu vật quý giá nhất của mẹ, những thứ này sao bằng con?”
Vũ Linh Đan lại ngây người.
Lần đầu tiên cô thấy vẻ nhu tình và e lệ của Trần Tuyết Nhung, chẳng trách trước kia bà có thể khiến Bùi Văn Cường điên đảo vì bà, ngay cả Vũ Linh Đan cũng không nhịn được muốn liếc nhìn.
Cô nghĩ nếu nụ cười này có thể luôn xuất hiện trên mặt bà thì tốt biết mấy.
Cô nói: “Muốn con nhận cũng được, nhưng mẹ phải đồng ý yêu cầu của con.”
“Con nói đi.” Trần Tuyết Nhung cười nói.
“Về sau bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ cũng phải cười nhiều hơn.” Vũ Linh Đan nói.
Trần Tuyết Nhung sửng sốt, sau đó hờn dỗi nhìn cô, khẽ nói: “Con bé này, nói gì kỳ vậy.”
“Sao vậy? Chẳng lẽ chú Bùi chưa bao giờ nói thế với mẹ à?” Vũ Linh Đan lập tức phát hiện điểm đáng ngờ, tiếp tục trêu ghẹo.
Quả nhiên sắc mặt Trần Tuyết Nhung càng đỏ hơn, trông quyến rũ tươi sáng như thiếu nữ.
Bà không nhịn được nhớ lại: “Chú Bùi cũng từng nói như thế, nhưng mẹ chỉ nghĩ là nói giỡn thôi.”.
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Không đắt không đắt.” Trần Tuyết Nhung liên tục phủ nhận.Bà muốn cho con gái mình thứ tốt nhất trên đời.Bà suy nghĩ một chút rồi bỗng tháo bông tai kim cương, muốn đeo cho Vũ Linh Đan.“Thế sao được! Cái này là chú ấy tặng mẹ đúng không?” Vũ Linh Đan vội vàng từ chối.“Trần Tuyết Nhung lại cười nói: “Nếu đã tặng mẹ thì là đồ của mẹ, mẹ tặng cho con gái mẹ, chắc chắn ông ấy sẽ không có ý kiến gì đâu.”“Không được, con thể nhận, để con đeo cho mẹ.” Mặc dù Vũ Linh Đan rất hiếm khi mua châu báu, nhưng bình thường cô thường xuyên nghe Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến lải nhải, nhìn chất lượng và kiểu dáng của đôi bông tai kim cương này, Vũ Linh Đan cũng có thể đoán được thứ này không hề rẻ tiền.Cho nên cô không thể nhận!Trần Tuyết Nhung lại ra vẻ giận dỗi: “Mẹ đã bảo là không sao rồi mà, có phải con ngại nó xấu nên không muốn nhận không?”“Không phải thế.” Vũ Linh Đan có miệng khó trả lời, cuối cùng nói thẳng: “Nếu mẹ cho con thì mẹ đeo cái gì?”“Đương nhiên mẹ có cái tốt hơn chứ sao.” Trần Tuyết Nhung nhoẻn miệng cười, nhất thời tràn đầy quyến rũ, khiến Vũ Linh Đan sững sờ.Sau đó, Trần Tuyết Nhung ôm tay Vũ Linh Đan, nói với cô như thiếu nữ làm nũng: “Nếu hôm nay họ biết mẹ dẫn con gái đến thì chắc chắn sẽ rất hâm mộ mẹ.”“Cho nên con chính là báu vật quý giá nhất của mẹ, những thứ này sao bằng con?”Vũ Linh Đan lại ngây người.Lần đầu tiên cô thấy vẻ nhu tình và e lệ của Trần Tuyết Nhung, chẳng trách trước kia bà có thể khiến Bùi Văn Cường điên đảo vì bà, ngay cả Vũ Linh Đan cũng không nhịn được muốn liếc nhìn.Cô nghĩ nếu nụ cười này có thể luôn xuất hiện trên mặt bà thì tốt biết mấy.Cô nói: “Muốn con nhận cũng được, nhưng mẹ phải đồng ý yêu cầu của con.”“Con nói đi.” Trần Tuyết Nhung cười nói.“Về sau bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ cũng phải cười nhiều hơn.” Vũ Linh Đan nói.Trần Tuyết Nhung sửng sốt, sau đó hờn dỗi nhìn cô, khẽ nói: “Con bé này, nói gì kỳ vậy.”“Sao vậy? Chẳng lẽ chú Bùi chưa bao giờ nói thế với mẹ à?” Vũ Linh Đan lập tức phát hiện điểm đáng ngờ, tiếp tục trêu ghẹo.Quả nhiên sắc mặt Trần Tuyết Nhung càng đỏ hơn, trông quyến rũ tươi sáng như thiếu nữ.Bà không nhịn được nhớ lại: “Chú Bùi cũng từng nói như thế, nhưng mẹ chỉ nghĩ là nói giỡn thôi.”.