Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 320: Ừ Không Cần Đón Tôi Đã Đến Khách Sạn

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Bên dưới lầu, trái tim Vũ Linh Đan nhảy lên nhanh một cách dị thường, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá ngực mà nhảy ra.Vũ Linh Đan lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay mặc quần áo vào, lại nhìn lên lầu, nghĩ thầm người đó sẽ không đến mức đuổi theo xuống tận đây chứ.Qua vài phút mà vẫn không thấy Trương Thiên Thành xuống, dù sao Vũ Linh Đan muốn đi thì cũng nên nói một tiếng, vì thế cô đi lên lầu.Không ngờ là Trương Thiên Thành đang gọi điện thoại.Vũ Linh Đan không tiện quấy rầy, đứng chờ ở ngoài cửa, kết quả không cẩn thận nghe thấy cuộc đối thoại của Trương Thiên Thành.“Ừ, không cần đón, tôi đã đến khách sạn.” “Tối nay? Bỏ đi, tôi sẽ xuất hiện ở cuộc họp sáng mai, chuyện còn lại không cần cậu quan tâm, cứ vậy đi, tôi cúp đây.”…Đầu óc Vũ Linh Đan sửng sốt, khách sạn?Cô liếc nhìn xung quanh, Trương Thiên Thành quen gọi nhà của mình là khách sạn sao, suy nghĩ này đúng là mới lạ.Không biết Trương Thiên Thành nói chuyện điện thoại xong hay là Trương Thiên Thành phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Linh Đan, ngay sau khi quay đầu lại đã nhìn thấy Vũ Linh Đan với vẻ mặt xấu hổ.Lúc này Vũ Linh Đan đang muốn tìm miếng đậu hũ tự tát cho mình chết quách đi, thấy người ta nói chuyện điện thoại thì cứ đi xuống lầu đợi một hồi thôi, tại sao mình lại đứng ở đây chứ?“Ừm… tôi không có nghe thấy gì hết… Tôi chỉ thấy anh trở về rồi nên tôi muốn rời đi, cho nên tôi đi lên nói một tiếng… Thôi, không sao, anh cứ tiếp tục đi.”Vũ Linh Đan ngượng nghịu cười, thả lỏng eo, rón rén chuẩn bị rời đi.“Ai nói tối nay cô được phép đi?”Sau lưng cô, một giọng nói nghiêm khắc vang lên.Vũ Linh Đan sửng sốt, chẳng lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi sao?Vũ Linh Đan chán nản, vội nói: “Tóm lại, bất kể anh muốn thế nào, tôi đều không đồng ý! Tôi sẽ lập tức rời đi.”Trương Thiên Thành nhanh chân chạy tới, ném túi xách của Vũ Linh Đan lên giường, sau đó cảnh cáo: “Vũ Linh Đan, tối nay cô dám đi thử xem.”Đôi đồng tử của Vũ Linh Đan giãn ra, nhìn Trương Thiên Thành từng bước tiến lại gần, trong lòng cô cực kỳ chán ghét, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: “Này, tôi không hiểu anh muốn làm gì, nhưng hôm nay tôi đến đây để chăm sóc Coco.Hiện tại anh đã trở về, tôi cũng nên rời đi thôi.”Trương Thiên Thành không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan, khẽ nheo mắt lại.Một hơi thở nguy hiểm lan tỏa xung quanh Vũ Linh Đan..

Bên dưới lầu, trái tim Vũ Linh Đan nhảy lên nhanh một cách dị thường, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá ngực mà nhảy ra.

Vũ Linh Đan lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay mặc quần áo vào, lại nhìn lên lầu, nghĩ thầm người đó sẽ không đến mức đuổi theo xuống tận đây chứ.

Qua vài phút mà vẫn không thấy Trương Thiên Thành xuống, dù sao Vũ Linh Đan muốn đi thì cũng nên nói một tiếng, vì thế cô đi lên lầu.

Không ngờ là Trương Thiên Thành đang gọi điện thoại.

Vũ Linh Đan không tiện quấy rầy, đứng chờ ở ngoài cửa, kết quả không cẩn thận nghe thấy cuộc đối thoại của Trương Thiên Thành.

“Ừ, không cần đón, tôi đã đến khách sạn.

” “Tối nay? Bỏ đi, tôi sẽ xuất hiện ở cuộc họp sáng mai, chuyện còn lại không cần cậu quan tâm, cứ vậy đi, tôi cúp đây.

Đầu óc Vũ Linh Đan sửng sốt, khách sạn?

Cô liếc nhìn xung quanh, Trương Thiên Thành quen gọi nhà của mình là khách sạn sao, suy nghĩ này đúng là mới lạ.

Không biết Trương Thiên Thành nói chuyện điện thoại xong hay là Trương Thiên Thành phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Linh Đan, ngay sau khi quay đầu lại đã nhìn thấy Vũ Linh Đan với vẻ mặt xấu hổ.

Lúc này Vũ Linh Đan đang muốn tìm miếng đậu hũ tự tát cho mình chết quách đi, thấy người ta nói chuyện điện thoại thì cứ đi xuống lầu đợi một hồi thôi, tại sao mình lại đứng ở đây chứ?

“Ừm… tôi không có nghe thấy gì hết… Tôi chỉ thấy anh trở về rồi nên tôi muốn rời đi, cho nên tôi đi lên nói một tiếng… Thôi, không sao, anh cứ tiếp tục đi.

Vũ Linh Đan ngượng nghịu cười, thả lỏng eo, rón rén chuẩn bị rời đi.

“Ai nói tối nay cô được phép đi?”

Sau lưng cô, một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Vũ Linh Đan sửng sốt, chẳng lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi sao?

Vũ Linh Đan chán nản, vội nói: “Tóm lại, bất kể anh muốn thế nào, tôi đều không đồng ý! Tôi sẽ lập tức rời đi.

Trương Thiên Thành nhanh chân chạy tới, ném túi xách của Vũ Linh Đan lên giường, sau đó cảnh cáo: “Vũ Linh Đan, tối nay cô dám đi thử xem.

Đôi đồng tử của Vũ Linh Đan giãn ra, nhìn Trương Thiên Thành từng bước tiến lại gần, trong lòng cô cực kỳ chán ghét, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: “Này, tôi không hiểu anh muốn làm gì, nhưng hôm nay tôi đến đây để chăm sóc Coco.

Hiện tại anh đã trở về, tôi cũng nên rời đi thôi.

Trương Thiên Thành không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan, khẽ nheo mắt lại.

Một hơi thở nguy hiểm lan tỏa xung quanh Vũ Linh Đan.

.

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Bên dưới lầu, trái tim Vũ Linh Đan nhảy lên nhanh một cách dị thường, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá ngực mà nhảy ra.Vũ Linh Đan lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay mặc quần áo vào, lại nhìn lên lầu, nghĩ thầm người đó sẽ không đến mức đuổi theo xuống tận đây chứ.Qua vài phút mà vẫn không thấy Trương Thiên Thành xuống, dù sao Vũ Linh Đan muốn đi thì cũng nên nói một tiếng, vì thế cô đi lên lầu.Không ngờ là Trương Thiên Thành đang gọi điện thoại.Vũ Linh Đan không tiện quấy rầy, đứng chờ ở ngoài cửa, kết quả không cẩn thận nghe thấy cuộc đối thoại của Trương Thiên Thành.“Ừ, không cần đón, tôi đã đến khách sạn.” “Tối nay? Bỏ đi, tôi sẽ xuất hiện ở cuộc họp sáng mai, chuyện còn lại không cần cậu quan tâm, cứ vậy đi, tôi cúp đây.”…Đầu óc Vũ Linh Đan sửng sốt, khách sạn?Cô liếc nhìn xung quanh, Trương Thiên Thành quen gọi nhà của mình là khách sạn sao, suy nghĩ này đúng là mới lạ.Không biết Trương Thiên Thành nói chuyện điện thoại xong hay là Trương Thiên Thành phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Linh Đan, ngay sau khi quay đầu lại đã nhìn thấy Vũ Linh Đan với vẻ mặt xấu hổ.Lúc này Vũ Linh Đan đang muốn tìm miếng đậu hũ tự tát cho mình chết quách đi, thấy người ta nói chuyện điện thoại thì cứ đi xuống lầu đợi một hồi thôi, tại sao mình lại đứng ở đây chứ?“Ừm… tôi không có nghe thấy gì hết… Tôi chỉ thấy anh trở về rồi nên tôi muốn rời đi, cho nên tôi đi lên nói một tiếng… Thôi, không sao, anh cứ tiếp tục đi.”Vũ Linh Đan ngượng nghịu cười, thả lỏng eo, rón rén chuẩn bị rời đi.“Ai nói tối nay cô được phép đi?”Sau lưng cô, một giọng nói nghiêm khắc vang lên.Vũ Linh Đan sửng sốt, chẳng lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi sao?Vũ Linh Đan chán nản, vội nói: “Tóm lại, bất kể anh muốn thế nào, tôi đều không đồng ý! Tôi sẽ lập tức rời đi.”Trương Thiên Thành nhanh chân chạy tới, ném túi xách của Vũ Linh Đan lên giường, sau đó cảnh cáo: “Vũ Linh Đan, tối nay cô dám đi thử xem.”Đôi đồng tử của Vũ Linh Đan giãn ra, nhìn Trương Thiên Thành từng bước tiến lại gần, trong lòng cô cực kỳ chán ghét, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: “Này, tôi không hiểu anh muốn làm gì, nhưng hôm nay tôi đến đây để chăm sóc Coco.Hiện tại anh đã trở về, tôi cũng nên rời đi thôi.”Trương Thiên Thành không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan, khẽ nheo mắt lại.Một hơi thở nguy hiểm lan tỏa xung quanh Vũ Linh Đan..

Chương 320: Ừ Không Cần Đón Tôi Đã Đến Khách Sạn