Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 419: 419: Chương 421

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Phan Bảo Thái dừng một chút, tiếp đó nghe thấy tiếng cười của Huỳnh Nam Cường rất rõ ràng, ông ta hoàn toàn không đặt Phan Báo Thái vào mắt mình. Phan Bảo Thái nhìn ông ta, không lên tiếng.Anh ta hướng về phía không có tiếng người mắng vốn, tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể bảo đảm là tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, cho mọi người một câu trả lời” “Cậu có thể giải quyết chuyện này như thế nào? Chúng tôi làm sao tin tưởng cậu được, lỡ như bỏ mất cơ hội tốt làm tập đoàn bị lừa dẫn đến tổn thất, trách nhiệm thuộc về ai đây? Ngồi cạnh Huỳnh Nam Cường có một người đàn ông trung niên, ông ta đẩy mắt kính, lên giọng đầy phẫn nộ. “Vậy giờ tôi có thể bảo đảm với mọi người” Phan Bảo Thái vừa mới mở miệng, Phan Chí Trung ở bên cạnh liền khe khẽ đẩy Phan Bảo Thái nhưng vẫn chẳng thể ngăn Phan Bảo Thái nói tiếp. “Cho tôi một tuần, nếu như tôi không có cách nào ngăn tình hình tệ hơn thì tôi sẽ rút khỏi cổ đông, không nhúng tay vào chuyện làm ăn của tập đoàn nữa”.Đọc truyện tại || TR UMtгuyen.мE ||Phan Bảo Thái nói xong thì kiên định nhìn chằm chằm Huỳnh Nam Cường.Đây không phải là câu trả lời mà ông ta mong muốn sao, vậy cho ông ta là được.Quả nhiên, đáy mắt Huỳnh Nam Cường có vẻ tươi cười, khóe miệng cũng nhếch nhếch lên. Nếu đã đạt được mục địch rồi thì Huỳnh Nam Cường cũng chẳng cần tiếp tục tốn thời gian làm gì nữa, ông ta đứng dậy phải những nếp gấp trên bộ âu phục, lớn tiếng nói: “Nếu tổng giám đốc Thái đã bảo đảm, vậy chúng tôi cũng chả cần quan tâm làm gì, tôi đi trước Huỳnh Nam Cường vừa đi, một số người cũng nhanh chóng đi theo.Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại vài ba người, đều là người đứng về phía anh ta.Phan Chí Trung bấy giờ mới thở dài một cái, Phan Bảo Thái vẫn còn non trẻ, chưa trái sự đời, anh ta không cẩn thận nên đã bị Huỳnh Nam Cường gài bẫy rồi. Một vị lớn tuổi nói, cũng là người lúc trước lên tiếng với Phan Báo Thái ở dưới bục, dò xét hỏi: “Không biết tổng giám đốc Thái bây giờ có ý tưởng gì không?” Phan Bảo Thái thành thực lắc đầu một cái.Từ lúc phát hiện đến khi bảo đảm cũng chưa tới một giờ, anh ta chẳng phải thần mà ung dung là giải quyết được.Người vừa đặt câu hỏi nghe vậy thì đáy mắt chợt lướt qua vẻ thất vọng.Sau đó mấy người liếc nhìn nhau, dù không nói gì nhưng hiển nhiên là họ đều không hài lòng lắm với quyết định vội vàng của Phan Bảo Thái. Phan Chí Trung cũng chỉ điểm ở một bên: “Huỳnh Nam Cường bây giờ cái gì cũng xía vào.Bảo Thái à, con vừa mới nhận chức, không cần phải làm hài lòng ông ta như vậy.Đây là chuyện của tập đoàn, không phải chuyện của một mình con, con không cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm như thế “Tập đoàn này đúng là tập đoàn của mọi người, nhưng nếu như không cho chuyện tập đoàn là chuyện của mình thì vĩnh viễn không có cách nào gây dựng tập đoàn lớn mạnh được.” Phan Bảo Thái không hoảng hốt cũng không vội vàng nói. Phan Chí Trung lắc đầu một cái, vẻ mặt đầy than thở: “Con đi ra ngoài trước đi, bố với mấy chú bạn xem nên làm gì tiếp theo".

Phan Bảo Thái dừng một chút, tiếp đó nghe thấy tiếng cười của Huỳnh Nam Cường rất rõ ràng, ông ta hoàn toàn không đặt Phan Báo Thái vào mắt mình. 

Phan Bảo Thái nhìn ông ta, không lên tiếng.

Anh ta hướng về phía không có tiếng người mắng vốn, tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể bảo đảm là tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, cho mọi người một câu trả lời” 

“Cậu có thể giải quyết chuyện này như thế nào? Chúng tôi làm sao tin tưởng cậu được, lỡ như bỏ mất cơ hội tốt làm tập đoàn bị lừa dẫn đến tổn thất, trách nhiệm thuộc về ai đây? 

Ngồi cạnh Huỳnh Nam Cường có một người đàn ông trung niên, ông ta đẩy mắt kính, lên giọng đầy phẫn nộ. 

“Vậy giờ tôi có thể bảo đảm với mọi người” 

Phan Bảo Thái vừa mới mở miệng, Phan Chí Trung ở bên cạnh liền khe khẽ đẩy Phan Bảo Thái nhưng vẫn chẳng thể ngăn Phan Bảo Thái nói tiếp. 

“Cho tôi một tuần, nếu như tôi không có cách nào ngăn tình hình tệ hơn thì tôi sẽ rút khỏi cổ đông, không nhúng tay vào chuyện làm ăn của tập đoàn nữa”.

Đọc truyện tại || TR UMtгuyen.мE ||

Phan Bảo Thái nói xong thì kiên định nhìn chằm chằm Huỳnh Nam Cường.

Đây không phải là câu trả lời mà ông ta mong muốn sao, vậy cho ông ta là được.

Quả nhiên, đáy mắt Huỳnh Nam Cường có vẻ tươi cười, khóe miệng cũng nhếch nhếch lên. 

Nếu đã đạt được mục địch rồi thì Huỳnh Nam Cường cũng 

chẳng cần tiếp tục tốn thời gian làm gì nữa, ông ta đứng dậy phải những nếp gấp trên bộ âu phục, lớn tiếng nói: “Nếu tổng giám đốc Thái đã bảo đảm, vậy chúng tôi cũng chả cần quan tâm làm gì, tôi đi trước 

Huỳnh Nam Cường vừa đi, một số người cũng nhanh chóng đi theo.

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại vài ba người, đều là người đứng về phía anh ta.

Phan Chí Trung bấy giờ mới thở dài một cái, Phan Bảo Thái vẫn còn non trẻ, chưa trái sự đời, anh ta không cẩn thận nên đã bị Huỳnh Nam Cường gài bẫy rồi. 

Một vị lớn tuổi nói, cũng là người lúc trước lên tiếng với Phan Báo Thái ở dưới bục, dò xét hỏi: “Không biết tổng giám đốc Thái bây giờ có ý tưởng gì không?” 

Phan Bảo Thái thành thực lắc đầu một cái.

Từ lúc phát hiện đến khi bảo đảm cũng chưa tới một giờ, anh ta chẳng phải thần mà ung dung là giải quyết được.

Người vừa đặt câu hỏi nghe vậy thì đáy mắt chợt lướt qua vẻ thất vọng.

Sau đó mấy người liếc nhìn nhau, dù không nói gì nhưng hiển nhiên là họ đều không hài lòng lắm với quyết định vội vàng của Phan Bảo Thái. 

Phan Chí Trung cũng chỉ điểm ở một bên: “Huỳnh Nam Cường bây giờ cái gì cũng xía vào.

Bảo Thái à, con vừa mới nhận chức, không cần phải làm hài lòng ông ta như vậy.

Đây là chuyện của tập đoàn, không phải chuyện của một mình con, con không cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm như thế 

“Tập đoàn này đúng là tập đoàn của mọi người, nhưng nếu như không cho chuyện tập đoàn là chuyện của mình thì vĩnh viễn không có cách nào gây dựng tập đoàn lớn mạnh được.” 

Phan Bảo Thái không hoảng hốt cũng không vội vàng nói. 

Phan Chí Trung lắc đầu một cái, vẻ mặt đầy than thở: “Con đi ra ngoài trước đi, bố với mấy chú bạn xem nên làm gì tiếp theo".

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Phan Bảo Thái dừng một chút, tiếp đó nghe thấy tiếng cười của Huỳnh Nam Cường rất rõ ràng, ông ta hoàn toàn không đặt Phan Báo Thái vào mắt mình. Phan Bảo Thái nhìn ông ta, không lên tiếng.Anh ta hướng về phía không có tiếng người mắng vốn, tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể bảo đảm là tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, cho mọi người một câu trả lời” “Cậu có thể giải quyết chuyện này như thế nào? Chúng tôi làm sao tin tưởng cậu được, lỡ như bỏ mất cơ hội tốt làm tập đoàn bị lừa dẫn đến tổn thất, trách nhiệm thuộc về ai đây? Ngồi cạnh Huỳnh Nam Cường có một người đàn ông trung niên, ông ta đẩy mắt kính, lên giọng đầy phẫn nộ. “Vậy giờ tôi có thể bảo đảm với mọi người” Phan Bảo Thái vừa mới mở miệng, Phan Chí Trung ở bên cạnh liền khe khẽ đẩy Phan Bảo Thái nhưng vẫn chẳng thể ngăn Phan Bảo Thái nói tiếp. “Cho tôi một tuần, nếu như tôi không có cách nào ngăn tình hình tệ hơn thì tôi sẽ rút khỏi cổ đông, không nhúng tay vào chuyện làm ăn của tập đoàn nữa”.Đọc truyện tại || TR UMtгuyen.мE ||Phan Bảo Thái nói xong thì kiên định nhìn chằm chằm Huỳnh Nam Cường.Đây không phải là câu trả lời mà ông ta mong muốn sao, vậy cho ông ta là được.Quả nhiên, đáy mắt Huỳnh Nam Cường có vẻ tươi cười, khóe miệng cũng nhếch nhếch lên. Nếu đã đạt được mục địch rồi thì Huỳnh Nam Cường cũng chẳng cần tiếp tục tốn thời gian làm gì nữa, ông ta đứng dậy phải những nếp gấp trên bộ âu phục, lớn tiếng nói: “Nếu tổng giám đốc Thái đã bảo đảm, vậy chúng tôi cũng chả cần quan tâm làm gì, tôi đi trước Huỳnh Nam Cường vừa đi, một số người cũng nhanh chóng đi theo.Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại vài ba người, đều là người đứng về phía anh ta.Phan Chí Trung bấy giờ mới thở dài một cái, Phan Bảo Thái vẫn còn non trẻ, chưa trái sự đời, anh ta không cẩn thận nên đã bị Huỳnh Nam Cường gài bẫy rồi. Một vị lớn tuổi nói, cũng là người lúc trước lên tiếng với Phan Báo Thái ở dưới bục, dò xét hỏi: “Không biết tổng giám đốc Thái bây giờ có ý tưởng gì không?” Phan Bảo Thái thành thực lắc đầu một cái.Từ lúc phát hiện đến khi bảo đảm cũng chưa tới một giờ, anh ta chẳng phải thần mà ung dung là giải quyết được.Người vừa đặt câu hỏi nghe vậy thì đáy mắt chợt lướt qua vẻ thất vọng.Sau đó mấy người liếc nhìn nhau, dù không nói gì nhưng hiển nhiên là họ đều không hài lòng lắm với quyết định vội vàng của Phan Bảo Thái. Phan Chí Trung cũng chỉ điểm ở một bên: “Huỳnh Nam Cường bây giờ cái gì cũng xía vào.Bảo Thái à, con vừa mới nhận chức, không cần phải làm hài lòng ông ta như vậy.Đây là chuyện của tập đoàn, không phải chuyện của một mình con, con không cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm như thế “Tập đoàn này đúng là tập đoàn của mọi người, nhưng nếu như không cho chuyện tập đoàn là chuyện của mình thì vĩnh viễn không có cách nào gây dựng tập đoàn lớn mạnh được.” Phan Bảo Thái không hoảng hốt cũng không vội vàng nói. Phan Chí Trung lắc đầu một cái, vẻ mặt đầy than thở: “Con đi ra ngoài trước đi, bố với mấy chú bạn xem nên làm gì tiếp theo".

Chương 419: 419: Chương 421