"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…
Chương 425: 425: Kế Tiếp Sẽ Là Một Trận Gió
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Bảo Thái như nghe thấy tiếng tế bào khắp người đang nhảy lên, nụ cười xinh đẹp đó như khiến anh ta trở lại những ngày tháng trước kia, mãi cho đến khi bóng lưng Vũ Linh Đan biến mất ở khúc rẽ, Phan Bảo Thái mới lưu luyến thu lại ánh mắt.Anh ta ngẩng đầu nhìn lên lầu cao, muốn nhìn thử xem cánh cửa sổ nào sáng lên thì đó chính là nhà Vũ Linh Đan.Mà nhà anh ta cũng ở nơi có Vũ Linh Đan.Phan Bảo Thái cảm thấy hươi mất mác, rồi lại đang mong đợi lần sau gặp mặt, trong giây phút đó có vài cửa sổ sáng lên, mặc dù anh ta vẫn chưa biết vị trí cụ thể của Vũ Linh Đan, nhưng không phải phạm vi đã thu nhỏ rồi đó sao? Dọc theo đường đi trong đầu Phan Bảo Thái toàn nghĩ đến Vũ Linh Đan, thậm chí ngay cả việc mình về nhà thế nào cũng không nhớ rõ.Mẹ ra đón thấy con trai hồn bay phách lạc, cộng thêm nghe Phan Chí Trung nói hành động của Phan Bảo Thái ở công ty hôm nay, vui thì vui, nhưng vẫn bị hành động đột ngột của con trai dọa sợ.Bây giờ nhìn Phan Bảo Thái lờ đờ khiến cho Lê Tuyết Cầm càng lo lắng và mất mác, thậm chí bà ta bắt đầu nghi Phan Bảo Thái đang dùng cách này để hoàn toàn từ chối việc tiến vào Chầu Thiên."Con trai, có phải con cảm thấy xử lý Châu Thiên có chút phiền phức không?" Lê Tuyết Cầm ân cần hỏi thăm.Phan Bảo Thái mông lung nhìn Lê Tuyết Cầm, cử động cổ họng, mới nói: "Con muốn ở bên cạnh Vũ Linh Đan." "Cái gì?" "Vũ Linh Đan nào?" Lê Tuyết Cầm vừa nghe thấy lời này thì mặt mày lập tức hớn hở, còn tưởng là con trai mình yêu đương, lập tức nói: "Là thiên kim nhà nào, con về muộn vậy là đi hẹn hò sao?" Nói xong, Lê Tuyết Cầm đấm một phát lên người Phản Bảo Thái, tức giận trách: "Con xem con kìa, không nói cho mẹ biết, đây chính là chuyện tốt." Phan Chí Trung bên cạnh lại đoán được mấy phần, hỏi: "Là nhà họ Vũ đó! " Phan Chí Trung chưa nói hết lời đã thấy Phan Báo Thái gật đầu không chút do dự, ông ta vô thức nhắm hai mắt lại."Nhà họ Vũ nào?" Hiển nhiên Lê Tuyết Cầm sớm đã quên Vũ Linh Đan, đột nhiên nhắc tới chỉ cảm thấy cái tên này quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ ra là ai.Phan Bảo Thái không nói gì coi như là ngầm thừa nhận.Nhất thời trong phòng khách trở nên yên tĩnh, nhìn hai bố con yên lặng, Lê Tuyết Cầm không nhịn được hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là nhà họ Vũ nào?" Trong nháy mắt Lê Tuyết Cầm cất cao giọng, Phan Bảo Thái như bị người ta dội một thùng nước lạnh, tỉnh rụi.Sao anh ta lại nói ra? .
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Bảo Thái như nghe thấy tiếng tế bào khắp người đang nhảy lên, nụ cười xinh đẹp đó như khiến anh ta trở lại những ngày tháng trước kia, mãi cho đến khi bóng lưng Vũ Linh Đan biến mất ở khúc rẽ, Phan Bảo Thái mới lưu luyến thu lại ánh mắt.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên lầu cao, muốn nhìn thử xem cánh cửa sổ nào sáng lên thì đó chính là nhà Vũ Linh Đan.
Mà nhà anh ta cũng ở nơi có Vũ Linh Đan.
Phan Bảo Thái cảm thấy hươi mất mác, rồi lại đang mong đợi lần sau gặp mặt, trong giây phút đó có vài cửa sổ sáng lên,
mặc dù anh ta vẫn chưa biết vị trí cụ thể của Vũ Linh Đan, nhưng không phải phạm vi đã thu nhỏ rồi đó sao?
Dọc theo đường đi trong đầu Phan Bảo Thái toàn nghĩ đến Vũ Linh Đan, thậm chí ngay cả việc mình về nhà thế nào cũng không nhớ rõ.
Mẹ ra đón thấy con trai hồn bay phách lạc, cộng thêm nghe Phan Chí Trung nói hành động của Phan Bảo Thái ở công ty hôm nay, vui thì vui, nhưng vẫn bị hành động đột ngột của con trai dọa sợ.
Bây giờ nhìn Phan Bảo Thái lờ đờ khiến cho Lê Tuyết Cầm càng lo lắng và mất mác, thậm chí bà ta bắt đầu nghi Phan Bảo Thái đang dùng cách này để hoàn toàn từ chối việc tiến vào Chầu Thiên.
"Con trai, có phải con cảm thấy xử lý Châu Thiên có chút phiền phức không?"
Lê Tuyết Cầm ân cần hỏi thăm.
Phan Bảo Thái mông lung nhìn Lê Tuyết Cầm, cử động cổ họng, mới nói: "Con muốn ở bên cạnh Vũ Linh Đan.
"
"Cái gì?"
"Vũ Linh Đan nào?"
Lê Tuyết Cầm vừa nghe thấy lời này thì mặt mày lập tức
hớn hở, còn tưởng là con trai mình yêu đương, lập tức nói: "Là thiên kim nhà nào, con về muộn vậy là đi hẹn hò sao?"
Nói xong, Lê Tuyết Cầm đấm một phát lên người Phản Bảo Thái, tức giận trách: "Con xem con kìa, không nói cho mẹ biết, đây chính là chuyện tốt.
"
Phan Chí Trung bên cạnh lại đoán được mấy phần, hỏi: "Là nhà họ Vũ đó! "
Phan Chí Trung chưa nói hết lời đã thấy Phan Báo Thái gật đầu không chút do dự, ông ta vô thức nhắm hai mắt lại.
"Nhà họ Vũ nào?"
Hiển nhiên Lê Tuyết Cầm sớm đã quên Vũ Linh Đan, đột nhiên nhắc tới chỉ cảm thấy cái tên này quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ ra là ai.
Phan Bảo Thái không nói gì coi như là ngầm thừa nhận.
Nhất thời trong phòng khách trở nên yên tĩnh, nhìn hai bố con yên lặng, Lê Tuyết Cầm không nhịn được hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là nhà họ Vũ nào?"
Trong nháy mắt Lê Tuyết Cầm cất cao giọng, Phan Bảo Thái như bị người ta dội một thùng nước lạnh, tỉnh rụi.
Sao anh ta lại nói ra?
.
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Bảo Thái như nghe thấy tiếng tế bào khắp người đang nhảy lên, nụ cười xinh đẹp đó như khiến anh ta trở lại những ngày tháng trước kia, mãi cho đến khi bóng lưng Vũ Linh Đan biến mất ở khúc rẽ, Phan Bảo Thái mới lưu luyến thu lại ánh mắt.Anh ta ngẩng đầu nhìn lên lầu cao, muốn nhìn thử xem cánh cửa sổ nào sáng lên thì đó chính là nhà Vũ Linh Đan.Mà nhà anh ta cũng ở nơi có Vũ Linh Đan.Phan Bảo Thái cảm thấy hươi mất mác, rồi lại đang mong đợi lần sau gặp mặt, trong giây phút đó có vài cửa sổ sáng lên, mặc dù anh ta vẫn chưa biết vị trí cụ thể của Vũ Linh Đan, nhưng không phải phạm vi đã thu nhỏ rồi đó sao? Dọc theo đường đi trong đầu Phan Bảo Thái toàn nghĩ đến Vũ Linh Đan, thậm chí ngay cả việc mình về nhà thế nào cũng không nhớ rõ.Mẹ ra đón thấy con trai hồn bay phách lạc, cộng thêm nghe Phan Chí Trung nói hành động của Phan Bảo Thái ở công ty hôm nay, vui thì vui, nhưng vẫn bị hành động đột ngột của con trai dọa sợ.Bây giờ nhìn Phan Bảo Thái lờ đờ khiến cho Lê Tuyết Cầm càng lo lắng và mất mác, thậm chí bà ta bắt đầu nghi Phan Bảo Thái đang dùng cách này để hoàn toàn từ chối việc tiến vào Chầu Thiên."Con trai, có phải con cảm thấy xử lý Châu Thiên có chút phiền phức không?" Lê Tuyết Cầm ân cần hỏi thăm.Phan Bảo Thái mông lung nhìn Lê Tuyết Cầm, cử động cổ họng, mới nói: "Con muốn ở bên cạnh Vũ Linh Đan." "Cái gì?" "Vũ Linh Đan nào?" Lê Tuyết Cầm vừa nghe thấy lời này thì mặt mày lập tức hớn hở, còn tưởng là con trai mình yêu đương, lập tức nói: "Là thiên kim nhà nào, con về muộn vậy là đi hẹn hò sao?" Nói xong, Lê Tuyết Cầm đấm một phát lên người Phản Bảo Thái, tức giận trách: "Con xem con kìa, không nói cho mẹ biết, đây chính là chuyện tốt." Phan Chí Trung bên cạnh lại đoán được mấy phần, hỏi: "Là nhà họ Vũ đó! " Phan Chí Trung chưa nói hết lời đã thấy Phan Báo Thái gật đầu không chút do dự, ông ta vô thức nhắm hai mắt lại."Nhà họ Vũ nào?" Hiển nhiên Lê Tuyết Cầm sớm đã quên Vũ Linh Đan, đột nhiên nhắc tới chỉ cảm thấy cái tên này quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ ra là ai.Phan Bảo Thái không nói gì coi như là ngầm thừa nhận.Nhất thời trong phòng khách trở nên yên tĩnh, nhìn hai bố con yên lặng, Lê Tuyết Cầm không nhịn được hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là nhà họ Vũ nào?" Trong nháy mắt Lê Tuyết Cầm cất cao giọng, Phan Bảo Thái như bị người ta dội một thùng nước lạnh, tỉnh rụi.Sao anh ta lại nói ra? .