Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 491: 491: Ra Nước Ngoài Ư

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Muốn đi với anh ta, phải xem tôi có đồng ý hay không? Trương Thiên Thành bịt miệng cô lại, không để Vũ Linh Đan có cơ hội nói gì, đã áp sát một bên tai cô, hạ giọng: “Nếu cô không muốn chuyện tối hôm qua lên báo, hiện tại lập tức bảo anh ta rời đi.” Vũ Linh Đan không nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt kháng cự.Bên kia Phan Bảo Thái bị thương, mặt đầy máu, từ dưới đất đứng dậy nhìn thấy Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đang thân thiết dựa sát vào nhau, máu nóng lại dồn lên, tất cả lí trí phút chốc đều bốc hơi.Anh nhìn bốn phía rồi đột ngột chạy đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy bình hoa trên bàn định xông đến bên giường.“Dừng tay!” Vũ Linh Đan hét lên.Mà Trương Thiên Thành từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn về phía Vũ Linh Đan, hình như ngay cả khi tức giận cô cũng trở nên quyến rũ.Ngay cả sự uy hiếp phía sau lưng, Trương Thiên Thành cũng chẳng màng đến.Phan Bảo Thái cuối cùng dừng lại động tác, hai mắt trợn trừng, đau khổ nhìn về phía Vũ Linh Đan.“Linh Đan, như vậy vẫn chưa đủ ư? Anh sẽ đưa em đi, nếu ở trong nước không có chỗ cho chúng ta, vậy không sao, chúng ta ra nước ngoài, chúng ta ra nước ngoài được không?” Ra nước ngoài ư? Vũ Linh Đan chưa nghĩ đến.Cảm nhận được chân tình và sự đau khổ của Phan Bảo Thái, Vũ Linh Đan rơi nước mắt, lúc này cô thật sự rất muốn rất muốn đồng ý với anh, nhưng nghĩ đến sự uy hiếp và ánh mắt áp bức đang nhìn chằm chằm cô của Trương Thiên Thành.Cô không thể.Thậm chí, dù chỉ là nói thêm vài chữ, cô cũng không thể nói ra.“Xin lỗi” Vũ Linh Đan cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, nói: “Phan Bảo Thái, anh ra ngoài đi” “Linh Đan!” “Anh ra ngoài!” Vũ Linh Đan hét lên câu sau cùng, rồi chầm chậm nhắm mắt lại, Trương Thiên Thành cuối cùng cũng buông cô ra mà đứng dậy, nhìn về phía Phan Bảo Thái tức giận trừng mắt đang chuẩn bị lại phát điên lên, cười nhạt: “Anh nghe thấy chưa? Cô ấy bảo anh ra ngoài.Sao? Hay để tôi gọi công an đến cho người ta lôi anh đi, anh mới vui?” “Trương Thiên Thành, đừng tưởng tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì, anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”.

“Muốn đi với anh ta, phải xem tôi có đồng ý hay không? 

Trương Thiên Thành bịt miệng cô lại, không để Vũ Linh Đan có cơ hội nói gì, đã áp sát một bên tai cô, hạ giọng: “Nếu cô không muốn chuyện tối hôm qua lên báo, hiện tại lập tức bảo anh ta rời đi.

” 

Vũ Linh Đan không nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt kháng cự.

Bên kia Phan Bảo Thái bị thương, mặt đầy máu, từ dưới đất đứng dậy nhìn thấy Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đang thân thiết dựa sát vào nhau, máu nóng lại dồn lên, tất cả lí trí phút chốc đều bốc hơi.

Anh nhìn bốn phía rồi đột ngột chạy đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy bình hoa trên bàn định xông đến bên giường.

“Dừng tay!” 

Vũ Linh Đan hét lên.

Mà Trương Thiên Thành từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn về phía Vũ Linh Đan, hình như ngay cả khi tức giận cô cũng trở nên quyến rũ.

Ngay cả sự uy hiếp phía sau lưng, Trương Thiên Thành cũng chẳng màng đến.

Phan Bảo Thái cuối cùng dừng lại động tác, hai mắt trợn trừng, đau khổ nhìn về phía Vũ Linh Đan.

“Linh Đan, như vậy vẫn chưa đủ ư? Anh sẽ đưa em đi, nếu ở trong nước không có chỗ cho chúng ta, vậy không sao, chúng ta ra nước ngoài, chúng ta ra nước ngoài được không?” 

Ra nước ngoài ư? 

Vũ Linh Đan chưa nghĩ đến.

Cảm nhận được chân tình và sự đau khổ của Phan Bảo Thái, Vũ Linh Đan rơi nước mắt, lúc này cô thật sự rất muốn rất muốn đồng ý với anh, nhưng nghĩ đến sự uy hiếp và ánh mắt áp bức đang nhìn chằm chằm cô của Trương Thiên Thành.

Cô không thể.

Thậm chí, dù chỉ là nói thêm vài chữ, cô cũng không thể nói ra.

“Xin lỗi” 

Vũ Linh Đan cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, nói: “Phan Bảo Thái, anh ra ngoài đi” 

“Linh Đan!” 

“Anh ra ngoài!” 

Vũ Linh Đan hét lên câu sau cùng, rồi chầm chậm nhắm mắt lại, Trương Thiên Thành cuối cùng cũng buông cô ra mà đứng dậy, nhìn về phía Phan Bảo Thái tức giận trừng mắt đang chuẩn bị lại phát điên lên, cười nhạt: “Anh nghe thấy chưa? Cô ấy bảo anh ra ngoài.

Sao? Hay để tôi gọi công an đến cho người ta lôi anh đi, anh mới vui?” 

“Trương Thiên Thành, đừng tưởng tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì, anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

”.

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Muốn đi với anh ta, phải xem tôi có đồng ý hay không? Trương Thiên Thành bịt miệng cô lại, không để Vũ Linh Đan có cơ hội nói gì, đã áp sát một bên tai cô, hạ giọng: “Nếu cô không muốn chuyện tối hôm qua lên báo, hiện tại lập tức bảo anh ta rời đi.” Vũ Linh Đan không nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt kháng cự.Bên kia Phan Bảo Thái bị thương, mặt đầy máu, từ dưới đất đứng dậy nhìn thấy Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đang thân thiết dựa sát vào nhau, máu nóng lại dồn lên, tất cả lí trí phút chốc đều bốc hơi.Anh nhìn bốn phía rồi đột ngột chạy đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy bình hoa trên bàn định xông đến bên giường.“Dừng tay!” Vũ Linh Đan hét lên.Mà Trương Thiên Thành từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn về phía Vũ Linh Đan, hình như ngay cả khi tức giận cô cũng trở nên quyến rũ.Ngay cả sự uy hiếp phía sau lưng, Trương Thiên Thành cũng chẳng màng đến.Phan Bảo Thái cuối cùng dừng lại động tác, hai mắt trợn trừng, đau khổ nhìn về phía Vũ Linh Đan.“Linh Đan, như vậy vẫn chưa đủ ư? Anh sẽ đưa em đi, nếu ở trong nước không có chỗ cho chúng ta, vậy không sao, chúng ta ra nước ngoài, chúng ta ra nước ngoài được không?” Ra nước ngoài ư? Vũ Linh Đan chưa nghĩ đến.Cảm nhận được chân tình và sự đau khổ của Phan Bảo Thái, Vũ Linh Đan rơi nước mắt, lúc này cô thật sự rất muốn rất muốn đồng ý với anh, nhưng nghĩ đến sự uy hiếp và ánh mắt áp bức đang nhìn chằm chằm cô của Trương Thiên Thành.Cô không thể.Thậm chí, dù chỉ là nói thêm vài chữ, cô cũng không thể nói ra.“Xin lỗi” Vũ Linh Đan cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, nói: “Phan Bảo Thái, anh ra ngoài đi” “Linh Đan!” “Anh ra ngoài!” Vũ Linh Đan hét lên câu sau cùng, rồi chầm chậm nhắm mắt lại, Trương Thiên Thành cuối cùng cũng buông cô ra mà đứng dậy, nhìn về phía Phan Bảo Thái tức giận trừng mắt đang chuẩn bị lại phát điên lên, cười nhạt: “Anh nghe thấy chưa? Cô ấy bảo anh ra ngoài.Sao? Hay để tôi gọi công an đến cho người ta lôi anh đi, anh mới vui?” “Trương Thiên Thành, đừng tưởng tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì, anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”.

Chương 491: 491: Ra Nước Ngoài Ư