"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…
Chương 498: 498: Cô Có Tin Tôi Ném Cô Xuống Đường Không”
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Vừa nghe những lời này, Thiên Thành nổi trận lôi đình, anh giận dỗi gõ tay lái theo nhịp nói: “Linh Đan, cô có tin tôi ném cô xuống đường không?” “Thiên Thành, anh có còn là con người không? Nếu không phải bởi vì anh, sao Bảo Thái có thể trở thành như vậy?” Linh Đan tức giận hét to. Thiên Thành bỗng nhiên xuống xe đóng sầm cửa lại, Linh Đan cảm nhận được anh ta tức giận nên lập tức lặng thinh.Cô đang muốn dỗ cho anh bớt giận thì thấy anh đi đến bên cạnh ra lệnh: “Xuống xe!”. Không còn cách nào khác, cho đến khi Linh Đan thở phì phò đổi lên ngồi ở vị trí ghế phụ Thiên Thành mới khởi động xe đi tiếp.. Linh Đan nhịn không được mắng thầm, cô biết ngay hành động cứu người vừa rồi của Thiên Thành chẳng qua là vì anh lên cơn điên.Mà người điện thì sao? Hoàn toàn không tin tưởng được.Anh làm cô bị lây chứng điện của anh nên mới tin tưởng Thiên Thành là người tốt. Hai người bên nhau một lúc nhưng vẫn không ai lên tiếng nói chuyện. Linh Đan cắn môi, cô dùng ánh mắt phức tạp thường xuyên quay về phía sau quan sát Bảo Thái.Cô bối rối không biết lát nữa nên nói như thế nào với bố mẹ của Bảo Thái. Cảnh tượng này rơi vào đáy mắt của Thiên Thành, ánh mắt của cô nhìn Bảo Thái trong mắt anh ta không khác gì ánh mắt chứa chan yêu thương, một phút cũng luyến tiếc không rời.Anh lập tức đạp nhanh chân ga đồng thời chọn con đường gập ghềnh mà đi. Linh Đan đứng ngồi không yên hét lớn: “Anh có thể lái xe an toàn một chút được không?” “Sao, cô không phải lo lắng lắm sao? Tôi không muốn anh ta chết mới phải đạp thật nhanh để mau đưa anh ta đến bệnh viện” Thiên Thành dõng dạc, mặt không đỏ tim không đập phản bác. Linh Đan bị nghẹn không nói nên lời, may mắn là bệnh viện cách đó không xa nên cô đành phải cắn răng nhịn. Sau khi xuống xe, Thiên Thành cũng không có ý định cõng Bảo Thái vào bệnh viện, Linh Đan đành nỗ lực đem anh xuống xe nhưng Bảo Thái nặng như vậy, Linh Đan cố sức cách mấy cũng vô ích.Cuối cùng cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thiên Thành. “Tôi biết anh cũng không muốn Bảo Thải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nếu không sẽ không đưa anh ta đến bệnh viện, giờ còn chút nữa thôi, giúp người giúp cho chót, anh làm ơn giúp tôi với được không?” Linh Đan lại lần nữa nhẹ giọng năn nỉ anh ta vì một người đàn ông khác.Thiên Thành nheo mắt nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực như cũ không có ý định hỗ trợ..
Vừa nghe những lời này, Thiên Thành nổi trận lôi đình, anh giận dỗi gõ tay lái theo nhịp nói: “Linh Đan, cô có tin tôi ném cô xuống đường không?”
“Thiên Thành, anh có còn là con người không? Nếu không phải bởi vì anh, sao Bảo Thái có thể trở thành như vậy?”
Linh Đan tức giận hét to.
Thiên Thành bỗng nhiên xuống xe đóng sầm cửa lại, Linh Đan cảm nhận được anh ta tức giận nên lập tức lặng thinh.
Cô đang muốn dỗ cho anh bớt giận thì thấy anh đi đến bên cạnh ra lệnh: “Xuống xe!”.
Không còn cách nào khác, cho đến khi Linh Đan thở phì phò đổi lên ngồi ở vị trí ghế phụ Thiên Thành mới khởi động xe đi tiếp..
Linh Đan nhịn không được mắng thầm, cô
biết ngay hành động cứu người vừa rồi của Thiên Thành chẳng qua là vì anh lên cơn điên.
Mà người điện thì sao? Hoàn toàn không tin tưởng được.
Anh làm cô bị lây chứng điện của anh nên mới tin tưởng Thiên Thành là người tốt.
Hai người bên nhau một lúc nhưng vẫn không ai lên tiếng nói chuyện.
Linh Đan cắn môi, cô dùng ánh mắt phức tạp thường xuyên quay về phía sau quan sát Bảo Thái.
Cô bối rối không biết lát nữa nên nói như thế nào với bố mẹ của Bảo Thái.
Cảnh tượng này rơi vào đáy mắt của Thiên Thành, ánh mắt của cô nhìn Bảo Thái trong mắt anh ta không khác gì ánh mắt chứa chan yêu thương, một phút cũng luyến tiếc không rời.
Anh lập tức đạp nhanh chân ga đồng thời chọn con đường gập ghềnh mà đi.
Linh Đan đứng ngồi không yên hét lớn: “Anh có thể lái xe an toàn một chút được không?”
“Sao, cô không phải lo lắng lắm sao? Tôi
không muốn anh ta chết mới phải đạp thật nhanh để mau đưa anh ta đến bệnh viện”
Thiên Thành dõng dạc, mặt không đỏ tim không đập phản bác.
Linh Đan bị nghẹn không nói nên lời, may mắn là bệnh viện cách đó không xa nên cô đành phải cắn răng nhịn.
Sau khi xuống xe, Thiên Thành cũng không có ý định cõng Bảo Thái vào bệnh viện, Linh Đan đành nỗ lực đem anh xuống xe nhưng Bảo Thái nặng như vậy, Linh Đan cố sức cách mấy cũng vô ích.
Cuối cùng cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thiên Thành.
“Tôi biết anh cũng không muốn Bảo Thải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nếu không sẽ không đưa anh ta đến bệnh viện, giờ còn chút nữa thôi, giúp người giúp cho chót, anh làm ơn giúp tôi với được không?”
Linh Đan lại lần nữa nhẹ giọng năn nỉ anh ta vì một người đàn ông khác.
Thiên Thành nheo mắt nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực như cũ không có ý định hỗ trợ..
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Vừa nghe những lời này, Thiên Thành nổi trận lôi đình, anh giận dỗi gõ tay lái theo nhịp nói: “Linh Đan, cô có tin tôi ném cô xuống đường không?” “Thiên Thành, anh có còn là con người không? Nếu không phải bởi vì anh, sao Bảo Thái có thể trở thành như vậy?” Linh Đan tức giận hét to. Thiên Thành bỗng nhiên xuống xe đóng sầm cửa lại, Linh Đan cảm nhận được anh ta tức giận nên lập tức lặng thinh.Cô đang muốn dỗ cho anh bớt giận thì thấy anh đi đến bên cạnh ra lệnh: “Xuống xe!”. Không còn cách nào khác, cho đến khi Linh Đan thở phì phò đổi lên ngồi ở vị trí ghế phụ Thiên Thành mới khởi động xe đi tiếp.. Linh Đan nhịn không được mắng thầm, cô biết ngay hành động cứu người vừa rồi của Thiên Thành chẳng qua là vì anh lên cơn điên.Mà người điện thì sao? Hoàn toàn không tin tưởng được.Anh làm cô bị lây chứng điện của anh nên mới tin tưởng Thiên Thành là người tốt. Hai người bên nhau một lúc nhưng vẫn không ai lên tiếng nói chuyện. Linh Đan cắn môi, cô dùng ánh mắt phức tạp thường xuyên quay về phía sau quan sát Bảo Thái.Cô bối rối không biết lát nữa nên nói như thế nào với bố mẹ của Bảo Thái. Cảnh tượng này rơi vào đáy mắt của Thiên Thành, ánh mắt của cô nhìn Bảo Thái trong mắt anh ta không khác gì ánh mắt chứa chan yêu thương, một phút cũng luyến tiếc không rời.Anh lập tức đạp nhanh chân ga đồng thời chọn con đường gập ghềnh mà đi. Linh Đan đứng ngồi không yên hét lớn: “Anh có thể lái xe an toàn một chút được không?” “Sao, cô không phải lo lắng lắm sao? Tôi không muốn anh ta chết mới phải đạp thật nhanh để mau đưa anh ta đến bệnh viện” Thiên Thành dõng dạc, mặt không đỏ tim không đập phản bác. Linh Đan bị nghẹn không nói nên lời, may mắn là bệnh viện cách đó không xa nên cô đành phải cắn răng nhịn. Sau khi xuống xe, Thiên Thành cũng không có ý định cõng Bảo Thái vào bệnh viện, Linh Đan đành nỗ lực đem anh xuống xe nhưng Bảo Thái nặng như vậy, Linh Đan cố sức cách mấy cũng vô ích.Cuối cùng cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thiên Thành. “Tôi biết anh cũng không muốn Bảo Thải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nếu không sẽ không đưa anh ta đến bệnh viện, giờ còn chút nữa thôi, giúp người giúp cho chót, anh làm ơn giúp tôi với được không?” Linh Đan lại lần nữa nhẹ giọng năn nỉ anh ta vì một người đàn ông khác.Thiên Thành nheo mắt nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực như cũ không có ý định hỗ trợ..