Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 588: 588: Anh Như Lang Sói Vồ Mồi

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Nếu như người đàn ông này nói bộ lễ phục của cô bị xé rách, cô mặc lên không thích hợp lắm thì cô nhất định sẽ ngoan ngoãn thay sang bộ này. Nhưng Trương Thiên Thành nói ra một lô một lốc những thứ gì không biết? Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành đầy lạnh lùng: “Tôi không ngờ trong mắt anh tôi lại là một người như thế.Nếu anh đã nghĩ như thế thì tôi cũng không còn gì để giải thích nữa, mong anh để cho tôi đi.” Trương Thiên Thành không nói gì. Nhưng một giây sau, anh đã xông thẳng tới, giữ chặt lấy đầu của cô rồi anh cắn xuống môi và bắt đầu gặm cắn. Vũ Linh Đan vùng vẫy nhưng Trương Thiên Thành lên xuống đi lại theo người cô.Cuối cùng anh dùng lực, đẩy cả hai cùng nằm xuống giường. Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành đè xuống phía dưới.Hô hấp lúc này của cô cũng trở nên khó khăn nhưng anh không hề có ý định muốn buông cô ra.Roẹt...!Vũ Linh Đan nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Lúc đầu đó là một bộ lễ phục có dây đai nhưng bây giờ hoàn toàn thành đống giẻ rách trong tay của Trương Thiên Thành. Cô chỉ nhìn thấy hai mắt Trương Thiên Thành đỏ rực lên, anh như lang sói vồ mồi, nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô. Ngay sau đó lại là một tiếng roẹt, người Vũ Linh Đan phát lạnh.Cô nhìn bộ lễ phục lấp lánh như dải ngân hà đã biến thành một đống giẻ lau không hơn không kém và bị vứt thẳng xuống nền nhà. “Trương Thiên Thành, anh bị điện rồi” Vũ Linh Đan lớn tiếng hét lên. Cô vẫn còn nhớ khi đèn tắt đi, đã có vô số lời khen ngợi và cảm thán vang lên. Cô vẫn còn nhớ trong mắt người khác bộ đồ này vô cùng nổi tiếng và quý giá. Vậy mà bây giờ... “Nếu cô thích, tôi mua cho cô mười bộ, một trăm bộ” Trương Thiên Thành nói không hề khách sáo. “Ha ha, tôi biết Trương Thiên Thành anh là người có tiền, anh muốn mua bao nhiêu chẳng được, nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh muốn làm gì cũng được” Vũ Linh Đan tức giận nói..

Nếu như người đàn ông này nói bộ lễ phục của cô bị xé rách, cô mặc lên không thích hợp lắm thì cô nhất định sẽ ngoan ngoãn thay sang bộ này. 

Nhưng Trương Thiên Thành nói ra một lô một lốc những thứ gì không biết? 

Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành đầy lạnh lùng: “Tôi không ngờ trong mắt anh tôi lại là một người như thế.

Nếu anh đã nghĩ như thế thì tôi cũng không còn gì để giải thích nữa, mong anh để cho tôi đi.” 

Trương Thiên Thành không nói gì. 

Nhưng một giây sau, anh đã xông thẳng tới, giữ chặt lấy đầu của cô rồi anh cắn xuống môi và bắt đầu gặm cắn. 

Vũ Linh Đan vùng vẫy nhưng Trương Thiên Thành lên xuống đi lại theo người cô.

Cuối cùng anh dùng lực, đẩy cả hai cùng nằm xuống giường. 

Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành đè xuống phía dưới.

Hô hấp lúc này của cô cũng trở nên khó khăn nhưng anh không hề có ý định muốn buông cô ra.

Roẹt...!Vũ Linh Đan nghe thấy một âm thanh quen thuộc. 

Lúc đầu đó là một bộ lễ phục có dây đai 

nhưng bây giờ hoàn toàn thành đống giẻ rách trong tay của Trương Thiên Thành. 

Cô chỉ nhìn thấy hai mắt Trương Thiên Thành đỏ rực lên, anh như lang sói vồ mồi, nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô. 

Ngay sau đó lại là một tiếng roẹt, người Vũ Linh Đan phát lạnh.

Cô nhìn bộ lễ phục lấp lánh như dải ngân hà đã biến thành một đống giẻ lau không hơn không kém và bị vứt thẳng xuống nền nhà. 

“Trương Thiên Thành, anh bị điện rồi” 

Vũ Linh Đan lớn tiếng hét lên. 

Cô vẫn còn nhớ khi đèn tắt đi, đã có vô số lời khen ngợi và cảm thán vang lên. 

Cô vẫn còn nhớ trong mắt người khác bộ đồ này vô cùng nổi tiếng và quý giá. 

Vậy mà bây giờ... 

“Nếu cô thích, tôi mua cho cô mười bộ, một trăm bộ” 

Trương Thiên Thành nói không hề khách sáo. 

“Ha ha, tôi biết Trương Thiên Thành anh là người có tiền, anh muốn mua bao nhiêu chẳng được, nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh muốn làm gì cũng được” 

Vũ Linh Đan tức giận nói..

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Nếu như người đàn ông này nói bộ lễ phục của cô bị xé rách, cô mặc lên không thích hợp lắm thì cô nhất định sẽ ngoan ngoãn thay sang bộ này. Nhưng Trương Thiên Thành nói ra một lô một lốc những thứ gì không biết? Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành đầy lạnh lùng: “Tôi không ngờ trong mắt anh tôi lại là một người như thế.Nếu anh đã nghĩ như thế thì tôi cũng không còn gì để giải thích nữa, mong anh để cho tôi đi.” Trương Thiên Thành không nói gì. Nhưng một giây sau, anh đã xông thẳng tới, giữ chặt lấy đầu của cô rồi anh cắn xuống môi và bắt đầu gặm cắn. Vũ Linh Đan vùng vẫy nhưng Trương Thiên Thành lên xuống đi lại theo người cô.Cuối cùng anh dùng lực, đẩy cả hai cùng nằm xuống giường. Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành đè xuống phía dưới.Hô hấp lúc này của cô cũng trở nên khó khăn nhưng anh không hề có ý định muốn buông cô ra.Roẹt...!Vũ Linh Đan nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Lúc đầu đó là một bộ lễ phục có dây đai nhưng bây giờ hoàn toàn thành đống giẻ rách trong tay của Trương Thiên Thành. Cô chỉ nhìn thấy hai mắt Trương Thiên Thành đỏ rực lên, anh như lang sói vồ mồi, nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô. Ngay sau đó lại là một tiếng roẹt, người Vũ Linh Đan phát lạnh.Cô nhìn bộ lễ phục lấp lánh như dải ngân hà đã biến thành một đống giẻ lau không hơn không kém và bị vứt thẳng xuống nền nhà. “Trương Thiên Thành, anh bị điện rồi” Vũ Linh Đan lớn tiếng hét lên. Cô vẫn còn nhớ khi đèn tắt đi, đã có vô số lời khen ngợi và cảm thán vang lên. Cô vẫn còn nhớ trong mắt người khác bộ đồ này vô cùng nổi tiếng và quý giá. Vậy mà bây giờ... “Nếu cô thích, tôi mua cho cô mười bộ, một trăm bộ” Trương Thiên Thành nói không hề khách sáo. “Ha ha, tôi biết Trương Thiên Thành anh là người có tiền, anh muốn mua bao nhiêu chẳng được, nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh muốn làm gì cũng được” Vũ Linh Đan tức giận nói..

Chương 588: 588: Anh Như Lang Sói Vồ Mồi