Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 591: 591: “chẳng Có Chuyện Gì Cả”

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Cô cắn răng để cố ngồi dậy.Mặc kệ trên người cô đang dính dấp khó chịu, cô cố mặc bộ lễ phục lúc trước Trương Thiên Thành đưa rồi nhân lúc anh chưa kịp ra để trốn đi. Một tiếng cạch vang lên, Trương Thiên Thành đứng trước cửa phòng.Sau khi phát hiện ý đồ của cố, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Xem ra cô cũng không cảm thấy mệt lắm.Nếu đã như thế chúng ta có thể vận động thêm một chút nữa” “Không, đừng!” Vũ Linh Đan vô thức giơ hai tay lên, cô cảnh giác lắc đầu với Trương Thiên Thành rồi nhân lúc anh không chú ý thì đẩy cửa chạy ra ngoài. Phía sau, hình như Trương Thiên Thành đang chửi gì đó nhưng Vũ Linh Đan không quản được nhiều như thế.Cho dù cô không thể rời khỏi chiếc du thuyền này nhưng ít nhất cô không muốn ở cùng Trương Thiên Thành trong cùng một phòng. Phía sau hình như truyền đến tiếng bước chân. Vũ Linh Đan càng căng thẳng hơn, cô không kiềm được mà càng bước nhanh hơn và cuối cùng thì cô cũng chạy lên được boong tàu.Nhìn thấy một đám thanh niên đang vui vẻ tiệc tùng, trong số đó còn có không ít người đang nối tiếp nhau nhảy xuống biển. Cứ có một người nhảy xuống thì đám đông xung quanh lại vỗ tay hoan hô. Vũ Linh Đan len lỏi vào trong đám người đó, cô nghĩ Trương Thiên Thành không dễ dàng tìm thấy mình như thế.Cho dù có phát hiện ra cô thì ở đây có nhiều người như vậy, anh ta cũng không thể làm gì được cô. Vũ Linh Đan dần dần trở lại bình tĩnh, cô tiện tay lấy một ly cocktail và nhấp một ngụm.Cô muốn hòa mình vào không khí xung quanh để quên hết những gì vừa mới xảy ra. “Vũ Linh Đan” Có người đang gọi cô. Vai cô khẽ run lên một cái và một tia sợ hãi xẹt ngang qua mắt cô.Vũ Hải Yến đứng bên cạnh cũng giật mình, Vũ Linh Đan làm sao mà sợ hãi vậy nhỉ? Nhưng ngay sau đó Vũ Linh Đan đã lấy lại được bình tĩnh, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Vũ Hải Yến và hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Chẳng có chuyện gì cả.” Vũ Hải Yến mỉm cười, cô ta đứng dựa vào lan can rồi nghiêng mặt nhìn mặt của Vũ Linh Đan, thấy mặt cô hơi ửng hồng.Cô ta hỏi: “Chị rất nóng sao?” Vũ Linh Đan lắc đầu, trước khi cô biết rõ Vũ Hải Yến có ý đồ gì thì cô phải giữ cảnh giác. “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không nóng” Vũ Hải Yến nói rồi nhìn quanh người Vũ Linh Đan một lần.Đây là một chiếc váy bohemia màu xanh da trời, thiên về hướng thoải mái giản dị. Đương nhiên Vũ Hải Yến phát hiện ra Vũ Linh Đan đã thay quần áo. “Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”.

Cô cắn răng để cố ngồi dậy.

Mặc kệ trên người cô đang dính dấp khó chịu, cô cố mặc bộ lễ phục lúc trước Trương Thiên Thành đưa rồi nhân lúc anh chưa kịp ra để trốn đi. 

Một tiếng cạch vang lên, Trương Thiên Thành đứng trước cửa phòng.

Sau khi phát hiện ý đồ của cố, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Xem ra cô cũng không cảm thấy mệt lắm.

Nếu đã như thế chúng ta có thể vận động thêm 

một chút nữa” 

“Không, đừng!” 

Vũ Linh Đan vô thức giơ hai tay lên, cô cảnh giác lắc đầu với Trương Thiên Thành rồi nhân lúc anh không chú ý thì đẩy cửa chạy ra ngoài. 

Phía sau, hình như Trương Thiên Thành đang chửi gì đó nhưng Vũ Linh Đan không quản được nhiều như thế.

Cho dù cô không thể rời khỏi chiếc du thuyền này nhưng ít nhất cô không muốn ở cùng Trương Thiên Thành trong cùng một phòng. 

Phía sau hình như truyền đến tiếng bước chân. 

Vũ Linh Đan càng căng thẳng hơn, cô không kiềm được mà càng bước nhanh hơn và cuối cùng thì cô cũng chạy lên được boong tàu.

Nhìn thấy một đám thanh niên đang vui vẻ tiệc tùng, trong số đó còn có không ít người đang nối tiếp nhau nhảy xuống biển. 

Cứ có một người nhảy xuống thì đám đông xung quanh lại vỗ tay hoan hô. 

Vũ Linh Đan len lỏi vào trong đám người đó, cô nghĩ Trương Thiên Thành không dễ dàng tìm thấy mình như thế.

Cho dù có phát hiện ra cô thì ở đây có nhiều người như vậy, anh ta cũng không thể làm gì được cô. 

Vũ Linh Đan dần dần trở lại bình tĩnh, cô tiện tay lấy một ly cocktail và nhấp một ngụm.

Cô 

muốn hòa mình vào không khí xung quanh để quên hết những gì vừa mới xảy ra. 

“Vũ Linh Đan” 

Có người đang gọi cô. 

Vai cô khẽ run lên một cái và một tia sợ hãi xẹt ngang qua mắt cô.

Vũ Hải Yến đứng bên cạnh cũng giật mình, Vũ Linh Đan làm sao mà sợ hãi vậy nhỉ? 

Nhưng ngay sau đó Vũ Linh Đan đã lấy lại được bình tĩnh, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Vũ Hải Yến và hỏi: “Có chuyện gì sao?” 

“Chẳng có chuyện gì cả.” 

Vũ Hải Yến mỉm cười, cô ta đứng dựa vào lan can rồi nghiêng mặt nhìn mặt của Vũ Linh Đan, thấy mặt cô hơi ửng hồng.

Cô ta hỏi: “Chị rất nóng sao?” 

Vũ Linh Đan lắc đầu, trước khi cô biết rõ Vũ Hải Yến có ý đồ gì thì cô phải giữ cảnh giác. 

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không nóng” 

Vũ Hải Yến nói rồi nhìn quanh người Vũ Linh Đan một lần.

Đây là một chiếc váy bohemia màu xanh da trời, thiên về hướng thoải mái giản dị. 

Đương nhiên Vũ Hải Yến phát hiện ra Vũ Linh Đan đã thay quần áo. 

“Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”.

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Cô cắn răng để cố ngồi dậy.Mặc kệ trên người cô đang dính dấp khó chịu, cô cố mặc bộ lễ phục lúc trước Trương Thiên Thành đưa rồi nhân lúc anh chưa kịp ra để trốn đi. Một tiếng cạch vang lên, Trương Thiên Thành đứng trước cửa phòng.Sau khi phát hiện ý đồ của cố, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Xem ra cô cũng không cảm thấy mệt lắm.Nếu đã như thế chúng ta có thể vận động thêm một chút nữa” “Không, đừng!” Vũ Linh Đan vô thức giơ hai tay lên, cô cảnh giác lắc đầu với Trương Thiên Thành rồi nhân lúc anh không chú ý thì đẩy cửa chạy ra ngoài. Phía sau, hình như Trương Thiên Thành đang chửi gì đó nhưng Vũ Linh Đan không quản được nhiều như thế.Cho dù cô không thể rời khỏi chiếc du thuyền này nhưng ít nhất cô không muốn ở cùng Trương Thiên Thành trong cùng một phòng. Phía sau hình như truyền đến tiếng bước chân. Vũ Linh Đan càng căng thẳng hơn, cô không kiềm được mà càng bước nhanh hơn và cuối cùng thì cô cũng chạy lên được boong tàu.Nhìn thấy một đám thanh niên đang vui vẻ tiệc tùng, trong số đó còn có không ít người đang nối tiếp nhau nhảy xuống biển. Cứ có một người nhảy xuống thì đám đông xung quanh lại vỗ tay hoan hô. Vũ Linh Đan len lỏi vào trong đám người đó, cô nghĩ Trương Thiên Thành không dễ dàng tìm thấy mình như thế.Cho dù có phát hiện ra cô thì ở đây có nhiều người như vậy, anh ta cũng không thể làm gì được cô. Vũ Linh Đan dần dần trở lại bình tĩnh, cô tiện tay lấy một ly cocktail và nhấp một ngụm.Cô muốn hòa mình vào không khí xung quanh để quên hết những gì vừa mới xảy ra. “Vũ Linh Đan” Có người đang gọi cô. Vai cô khẽ run lên một cái và một tia sợ hãi xẹt ngang qua mắt cô.Vũ Hải Yến đứng bên cạnh cũng giật mình, Vũ Linh Đan làm sao mà sợ hãi vậy nhỉ? Nhưng ngay sau đó Vũ Linh Đan đã lấy lại được bình tĩnh, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Vũ Hải Yến và hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Chẳng có chuyện gì cả.” Vũ Hải Yến mỉm cười, cô ta đứng dựa vào lan can rồi nghiêng mặt nhìn mặt của Vũ Linh Đan, thấy mặt cô hơi ửng hồng.Cô ta hỏi: “Chị rất nóng sao?” Vũ Linh Đan lắc đầu, trước khi cô biết rõ Vũ Hải Yến có ý đồ gì thì cô phải giữ cảnh giác. “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không nóng” Vũ Hải Yến nói rồi nhìn quanh người Vũ Linh Đan một lần.Đây là một chiếc váy bohemia màu xanh da trời, thiên về hướng thoải mái giản dị. Đương nhiên Vũ Hải Yến phát hiện ra Vũ Linh Đan đã thay quần áo. “Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”.

Chương 591: 591: “chẳng Có Chuyện Gì Cả”