"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…
Chương 616: 616: Lễ Hội Đốt Lửa
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Linh Đan không nằm xuống được nữa, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn chằm chằm bóng người trong bóng tối, nói: "Ngủ không được."Không phản hồi.Advertisement"Còn ba ngày nữa chúng ta đi trở về, hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ chuyện của chúng ta."“Cô muốn nghĩ cái gì, ngủ đi, tôi buồn ngủ"Linh Đan,"."Sáng sớm hôm sau, khi Linh Đan thức dậy, Thiên Thành đã đi mất, Linh Đan hỏi dì Dương ở sân thì dì nói rằng không ai thấy Thiên Thành đãđi đầu.Chẳng lẽ Thiên Thành đã bỏ mình ở đây và đi trước?Trong đầu Linh Đan có một điềm báo không lành, đang tìm điện thoại thì thấy Thiên Thành đầycửa bước vào, trên ống quần dường như có một ít nước bùn, Linh Đan vội chạy lên và hỏi: “Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?"Vẻ mặt lãnh đạm, Thiên Thành liếc nhìn Linh Đan rồi bước vào phòng, Linh Đan không buông tha, đi theo phía sau nói: “Thiên Thành, nếu anh cho rằng tôi phiền phức, anh cứ nói đi, cùng lắm thì tôi sẽ ở nhà khác."Thiên Thành vẫn không nói gì."Thiên Thành, tôi không biết rốt cuộc anh đang lảng tránh điều gì.Anh không cần phải suy nghĩ về vấn đề giữa tôi và anh.Đúng, anh đã cứu tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể trở lại như trước.Anh yên tâm, khi chúng ta quay lại, nên thế nào thì như thế ấy, tôi sẽ không lợi dụng anh."Lông mày của Thiên Thành cuối cùng cũng nhăn lại.Một lúc lâu sau, anh mới rặn được một chữ trong miệng, "Linh Đan, em thật là phiền phức."Linh Đan hóa đá tại chỗ ngay lập tức.Sau đó, nước mắt tuôn rơi.Mặc kệ tất cả, cô lao ra ngoài.Linh Đan đã có những vướng mắc, thậm chí có lúc còn quá ảo tưởng, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở lại bình yên.Ngay cả khi Thiên Thành cứu mình, có thể giải thích được điều gì? Anh ta đã bỏ đi đứa con của mình.Linh Đan cay đắng chửi rủa Thiên Thành, anh Sơn đã cứu Linh Đan tình cờ đi ngang qua, anh hơi ngạc nhiên nói: “Cô Linh Đan, đêm nay là lễ hội đốt lửa trại ở làng chúng tôi.Sao cô không chuẩn bị đi mà ở lại đây?""Lễ hội đốt lửa?"Linh Đan hơi ngạc nhiên."Đúng vậy, thời gian này mỗi năm là lễ hội đốt lửa trại ở làng chúng tôi.Lần này hai người đến đúng dịp.Chúng ta đều sẽ phải thay trang phụcđể tham dự.Hả, cậu Thiên Thành chưa nói cho cô biết sao?" Anh Sơn hỏi lại.Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy, anh chàng kia không quan tâm mà nói với Linh Đan: "Vậy thì cô nhất định phải tới, lúc đó sẽ rất sôi động, náo nhiệt.".
Linh Đan không nằm xuống được nữa, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn chằm chằm bóng người trong bóng tối, nói: "Ngủ không được."Không phản hồi.Advertisement"Còn ba ngày nữa chúng ta đi trở về, hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ chuyện của chúng ta."“Cô muốn nghĩ cái gì, ngủ đi, tôi buồn ngủ"Linh Đan,".
"Sáng sớm hôm sau, khi Linh Đan thức dậy, Thiên Thành đã đi mất, Linh Đan hỏi dì Dương ở sân thì dì nói rằng không ai thấy Thiên Thành đãđi đầu.Chẳng lẽ Thiên Thành đã bỏ mình ở đây và đi trước?Trong đầu Linh Đan có một điềm báo không lành, đang tìm điện thoại thì thấy Thiên Thành đầycửa bước vào, trên ống quần dường như có một ít nước bùn, Linh Đan vội chạy lên và hỏi: “Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?"Vẻ mặt lãnh đạm, Thiên Thành liếc nhìn Linh Đan rồi bước vào phòng, Linh Đan không buông tha, đi theo phía sau nói: “Thiên Thành, nếu anh cho rằng tôi phiền phức, anh cứ nói đi, cùng lắm thì tôi sẽ ở nhà khác."Thiên Thành vẫn không nói gì."Thiên Thành, tôi không biết rốt cuộc anh đang lảng tránh điều gì.
Anh không cần phải suy nghĩ về vấn đề giữa tôi và anh.
Đúng, anh đã cứu tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể trở lại như trước.
Anh yên tâm, khi chúng ta quay lại, nên thế nào thì như thế ấy, tôi sẽ không lợi dụng anh."Lông mày của Thiên Thành cuối cùng cũng nhăn lại.Một lúc lâu sau, anh mới rặn được một chữ trong miệng, "Linh Đan, em thật là phiền phức."Linh Đan hóa đá tại chỗ ngay lập tức.Sau đó, nước mắt tuôn rơi.Mặc kệ tất cả, cô lao ra ngoài.Linh Đan đã có những vướng mắc, thậm chí có lúc còn quá ảo tưởng, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở lại bình yên.Ngay cả khi Thiên Thành cứu mình, có thể giải thích được điều gì? Anh ta đã bỏ đi đứa con của mình.Linh Đan cay đắng chửi rủa Thiên Thành, anh Sơn đã cứu Linh Đan tình cờ đi ngang qua, anh hơi ngạc nhiên nói: “Cô Linh Đan, đêm nay là lễ hội đốt lửa trại ở làng chúng tôi.
Sao cô không chuẩn bị đi mà ở lại đây?""Lễ hội đốt lửa?"Linh Đan hơi ngạc nhiên."Đúng vậy, thời gian này mỗi năm là lễ hội đốt lửa trại ở làng chúng tôi.
Lần này hai người đến đúng dịp.
Chúng ta đều sẽ phải thay trang phụcđể tham dự.
Hả, cậu Thiên Thành chưa nói cho cô biết sao?" Anh Sơn hỏi lại.Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy, anh chàng kia không quan tâm mà nói với Linh Đan: "Vậy thì cô nhất định phải tới, lúc đó sẽ rất sôi động, náo nhiệt.".
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Linh Đan không nằm xuống được nữa, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn chằm chằm bóng người trong bóng tối, nói: "Ngủ không được."Không phản hồi.Advertisement"Còn ba ngày nữa chúng ta đi trở về, hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ chuyện của chúng ta."“Cô muốn nghĩ cái gì, ngủ đi, tôi buồn ngủ"Linh Đan,"."Sáng sớm hôm sau, khi Linh Đan thức dậy, Thiên Thành đã đi mất, Linh Đan hỏi dì Dương ở sân thì dì nói rằng không ai thấy Thiên Thành đãđi đầu.Chẳng lẽ Thiên Thành đã bỏ mình ở đây và đi trước?Trong đầu Linh Đan có một điềm báo không lành, đang tìm điện thoại thì thấy Thiên Thành đầycửa bước vào, trên ống quần dường như có một ít nước bùn, Linh Đan vội chạy lên và hỏi: “Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?"Vẻ mặt lãnh đạm, Thiên Thành liếc nhìn Linh Đan rồi bước vào phòng, Linh Đan không buông tha, đi theo phía sau nói: “Thiên Thành, nếu anh cho rằng tôi phiền phức, anh cứ nói đi, cùng lắm thì tôi sẽ ở nhà khác."Thiên Thành vẫn không nói gì."Thiên Thành, tôi không biết rốt cuộc anh đang lảng tránh điều gì.Anh không cần phải suy nghĩ về vấn đề giữa tôi và anh.Đúng, anh đã cứu tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể trở lại như trước.Anh yên tâm, khi chúng ta quay lại, nên thế nào thì như thế ấy, tôi sẽ không lợi dụng anh."Lông mày của Thiên Thành cuối cùng cũng nhăn lại.Một lúc lâu sau, anh mới rặn được một chữ trong miệng, "Linh Đan, em thật là phiền phức."Linh Đan hóa đá tại chỗ ngay lập tức.Sau đó, nước mắt tuôn rơi.Mặc kệ tất cả, cô lao ra ngoài.Linh Đan đã có những vướng mắc, thậm chí có lúc còn quá ảo tưởng, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở lại bình yên.Ngay cả khi Thiên Thành cứu mình, có thể giải thích được điều gì? Anh ta đã bỏ đi đứa con của mình.Linh Đan cay đắng chửi rủa Thiên Thành, anh Sơn đã cứu Linh Đan tình cờ đi ngang qua, anh hơi ngạc nhiên nói: “Cô Linh Đan, đêm nay là lễ hội đốt lửa trại ở làng chúng tôi.Sao cô không chuẩn bị đi mà ở lại đây?""Lễ hội đốt lửa?"Linh Đan hơi ngạc nhiên."Đúng vậy, thời gian này mỗi năm là lễ hội đốt lửa trại ở làng chúng tôi.Lần này hai người đến đúng dịp.Chúng ta đều sẽ phải thay trang phụcđể tham dự.Hả, cậu Thiên Thành chưa nói cho cô biết sao?" Anh Sơn hỏi lại.Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy, anh chàng kia không quan tâm mà nói với Linh Đan: "Vậy thì cô nhất định phải tới, lúc đó sẽ rất sôi động, náo nhiệt.".