"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…
Chương 658: 658: “anh Gọi Em Là Gì Cơ”
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Là vì chuyện vừa nãy...!Cho nên anh thấy em bẩn...!Anh không muốn động vào em.Anh không muốn động vào em...!Có đúng như vậy không?”Ánh mắt của Trần Anh Thư bắt đầu hoảng loạn, cô ta nói chuyện cũng đứt quãng, sau đó bắt đầu đập phá đồ đạc ở trong phòng.Cuối cùng Trương Thiên Thành vẫn phải tiến lên trước nắm lấy bả vai cô ta và nói: “Trần Anh Thư, em bình tĩnh một chút.”Advertisement“Anh gọi em là gì cơ?”Trần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểmmà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em cần anh ấy nhất.Là điều gì đã khiến anh thay đổi quá nhiều như vậy?”Trần Anh Thư lại bắt đầu chất vấn.Trên đường đi, sự lạnh nhạt của Trương Thiên Thành làm tổn thương trái tim cô ta.Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ không chút máy may để ý, giả vờ không biết vẫn tiếp tục chủ động, nhưng mà Trương Thiên Thành vẫn luôn lùi vềTrần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểm mà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em cần anh ấy nhất.Là điều gì đã khiến anh thay đổi quá nhiều như vậy?”Trần Anh Thư lại bắt đầu chất vấn.Trên đường đi, sự lạnh nhạt của Trương Thiên Thành làm tổn thương trái tim cô ta.Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ không chút máy may để ý, giả vờ không biết vẫn tiếp tục chủ động, nhưng mà Trương Thiên Thành vẫn luôn lùi về sau.“Thiên Thành”Giọng nói của Trần Anh Thư run rẩy: “Em yếu đuối, em sợ hãi, em hoảng loạn, tất cả những điều đó chỉ ở trước mặt anh mới có.Bởi vì em cảm thấy anh là chỗ dựa của em, là động lực của em, em có thể thể hiện ra tất cả những nhược điểm này ở trước mặt anh”Trương Thiên Thành vẫn không nói chuyện.Trần Anh Thư hít một hơi sâu, vành mắt của cô ta có chút hồng: “Tất cả những thứ em nói chẳng nhẽ không đúng sao?”“Được rồi, em cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi trước đi.”Sắc mặt của Trương Thiên Thành bình tĩnh không nhìn ra bất cứ điểm khác lạ nào.Trong nhất thời Trần Anh Thư bật khóc, rồi ngồi lên ghế sô pha, hai tay bưng lấy mặt bờ vai cũng bắt đầu run rẩy.Trương Thiên Thành nhìn về phía khác, hai tay anh đút vào túi quần, vẻ mặt bất lực.Anh bắt đầu quay người lại bước đi, nhưng mà mới bước được hai bước thì Trần Anh Thư lại đứng dậy và nói: “Trương Thiên Thành, tại sao anh lại nhẫn tâm như thế, em đã nhượng bộ như thế này rồi tại sao anh còn chà đạp lên sự kiêu ngạo của em?“Không có ai có thể chà đạp được sự kiêu ngạo của em, trừ phi em không cần điều đó nữa”Trương Thiên Thành lạnh lùng nói..
“Là vì chuyện vừa nãy...!Cho nên anh thấy em bẩn...!Anh không muốn động vào em.
Anh không muốn động vào em...!Có đúng như vậy không?”Ánh mắt của Trần Anh Thư bắt đầu hoảng loạn, cô ta nói chuyện cũng đứt quãng, sau đó bắt đầu đập phá đồ đạc ở trong phòng.
Cuối cùng Trương Thiên Thành vẫn phải tiến lên trước nắm lấy bả vai cô ta và nói: “Trần Anh Thư, em bình tĩnh một chút.”Advertisement“Anh gọi em là gì cơ?”Trần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.
Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểmmà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em cần anh ấy nhất.
Là điều gì đã khiến anh thay đổi quá nhiều như vậy?”Trần Anh Thư lại bắt đầu chất vấn.Trên đường đi, sự lạnh nhạt của Trương Thiên Thành làm tổn thương trái tim cô ta.Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ không chút máy may để ý, giả vờ không biết vẫn tiếp tục chủ động, nhưng mà Trương Thiên Thành vẫn luôn lùi vềTrần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.
Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểm mà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em cần anh ấy nhất.
Là điều gì đã khiến anh thay đổi quá nhiều như vậy?”Trần Anh Thư lại bắt đầu chất vấn.Trên đường đi, sự lạnh nhạt của Trương Thiên Thành làm tổn thương trái tim cô ta.Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ không chút máy may để ý, giả vờ không biết vẫn tiếp tục chủ động, nhưng mà Trương Thiên Thành vẫn luôn lùi về sau.“Thiên Thành”Giọng nói của Trần Anh Thư run rẩy: “Em yếu đuối, em sợ hãi, em hoảng loạn, tất cả những điều đó chỉ ở trước mặt anh mới có.
Bởi vì em cảm thấy anh là chỗ dựa của em, là động lực của em, em có thể thể hiện ra tất cả những nhược điểm này ở trước mặt anh”Trương Thiên Thành vẫn không nói chuyện.Trần Anh Thư hít một hơi sâu, vành mắt của cô ta có chút hồng: “Tất cả những thứ em nói chẳng nhẽ không đúng sao?”“Được rồi, em cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi trước đi.”Sắc mặt của Trương Thiên Thành bình tĩnh không nhìn ra bất cứ điểm khác lạ nào.
Trong nhất thời Trần Anh Thư bật khóc, rồi ngồi lên ghế sô pha, hai tay bưng lấy mặt bờ vai cũng bắt đầu run rẩy.Trương Thiên Thành nhìn về phía khác, hai tay anh đút vào túi quần, vẻ mặt bất lực.Anh bắt đầu quay người lại bước đi, nhưng mà mới bước được hai bước thì Trần Anh Thư lại đứng dậy và nói: “Trương Thiên Thành, tại sao anh lại nhẫn tâm như thế, em đã nhượng bộ như thế này rồi tại sao anh còn chà đạp lên sự kiêu ngạo của em?“Không có ai có thể chà đạp được sự kiêu ngạo của em, trừ phi em không cần điều đó nữa”Trương Thiên Thành lạnh lùng nói..
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… “Là vì chuyện vừa nãy...!Cho nên anh thấy em bẩn...!Anh không muốn động vào em.Anh không muốn động vào em...!Có đúng như vậy không?”Ánh mắt của Trần Anh Thư bắt đầu hoảng loạn, cô ta nói chuyện cũng đứt quãng, sau đó bắt đầu đập phá đồ đạc ở trong phòng.Cuối cùng Trương Thiên Thành vẫn phải tiến lên trước nắm lấy bả vai cô ta và nói: “Trần Anh Thư, em bình tĩnh một chút.”Advertisement“Anh gọi em là gì cơ?”Trần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểmmà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em cần anh ấy nhất.Là điều gì đã khiến anh thay đổi quá nhiều như vậy?”Trần Anh Thư lại bắt đầu chất vấn.Trên đường đi, sự lạnh nhạt của Trương Thiên Thành làm tổn thương trái tim cô ta.Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ không chút máy may để ý, giả vờ không biết vẫn tiếp tục chủ động, nhưng mà Trương Thiên Thành vẫn luôn lùi vềTrần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểm mà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em cần anh ấy nhất.Là điều gì đã khiến anh thay đổi quá nhiều như vậy?”Trần Anh Thư lại bắt đầu chất vấn.Trên đường đi, sự lạnh nhạt của Trương Thiên Thành làm tổn thương trái tim cô ta.Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ không chút máy may để ý, giả vờ không biết vẫn tiếp tục chủ động, nhưng mà Trương Thiên Thành vẫn luôn lùi về sau.“Thiên Thành”Giọng nói của Trần Anh Thư run rẩy: “Em yếu đuối, em sợ hãi, em hoảng loạn, tất cả những điều đó chỉ ở trước mặt anh mới có.Bởi vì em cảm thấy anh là chỗ dựa của em, là động lực của em, em có thể thể hiện ra tất cả những nhược điểm này ở trước mặt anh”Trương Thiên Thành vẫn không nói chuyện.Trần Anh Thư hít một hơi sâu, vành mắt của cô ta có chút hồng: “Tất cả những thứ em nói chẳng nhẽ không đúng sao?”“Được rồi, em cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi trước đi.”Sắc mặt của Trương Thiên Thành bình tĩnh không nhìn ra bất cứ điểm khác lạ nào.Trong nhất thời Trần Anh Thư bật khóc, rồi ngồi lên ghế sô pha, hai tay bưng lấy mặt bờ vai cũng bắt đầu run rẩy.Trương Thiên Thành nhìn về phía khác, hai tay anh đút vào túi quần, vẻ mặt bất lực.Anh bắt đầu quay người lại bước đi, nhưng mà mới bước được hai bước thì Trần Anh Thư lại đứng dậy và nói: “Trương Thiên Thành, tại sao anh lại nhẫn tâm như thế, em đã nhượng bộ như thế này rồi tại sao anh còn chà đạp lên sự kiêu ngạo của em?“Không có ai có thể chà đạp được sự kiêu ngạo của em, trừ phi em không cần điều đó nữa”Trương Thiên Thành lạnh lùng nói..