Tia nắng đầu tiên của bình minh đang nhẹ nhàng mà chậm rãi sưởi ấm đi từng còn đường lớn nhỏ , trong không khí nhộn nhịp nhiều người qua lại ấy có một hình dáng cậu thanh niên đang đứng dưới sân trường. Hình dáng người này cao tầm một mét bảy mươi lăm thân thể cao ráo nhưng lại có phần thon dài , nhìn lên khuôn mặt thì chẳng có lẽ gì đặt biết cả trông rất bình thường. Nhưng nếu có người nhìn châm chú vào khuôn mặt ấy thì sẽ nhìn ra ánh mắt của cậu thanh niên thật mê người kèm theo chiếc mũi cao và bờ môi bỏng thì càng tăng thêm sức hút. Câu thanh niên dáng vẽ cao ráo mà có phần lạnh lùng ấy tên là Lưu Vũ Thần , là một trong những người bị xem thường nhất trong cái ngôi trường này. Thật là ngôi trường này là một trong những nơi xa hoa bậc nhất đất nước , một nơi mà chỉ giành có các cậu ấm hoặc doanh nhân quý tộc mới có thể vào nơi này. Nếu như có người trong tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa ở đây ,thì bọn họ sẽ biết Lưu Vũ Thần hắn là nhị thiếu gia của Đại Hoa được ba mẹ không yêu…

Chương 56: 56: Phát Tiếc !

Ngọt Ngào Của Ác MaTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTia nắng đầu tiên của bình minh đang nhẹ nhàng mà chậm rãi sưởi ấm đi từng còn đường lớn nhỏ , trong không khí nhộn nhịp nhiều người qua lại ấy có một hình dáng cậu thanh niên đang đứng dưới sân trường. Hình dáng người này cao tầm một mét bảy mươi lăm thân thể cao ráo nhưng lại có phần thon dài , nhìn lên khuôn mặt thì chẳng có lẽ gì đặt biết cả trông rất bình thường. Nhưng nếu có người nhìn châm chú vào khuôn mặt ấy thì sẽ nhìn ra ánh mắt của cậu thanh niên thật mê người kèm theo chiếc mũi cao và bờ môi bỏng thì càng tăng thêm sức hút. Câu thanh niên dáng vẽ cao ráo mà có phần lạnh lùng ấy tên là Lưu Vũ Thần , là một trong những người bị xem thường nhất trong cái ngôi trường này. Thật là ngôi trường này là một trong những nơi xa hoa bậc nhất đất nước , một nơi mà chỉ giành có các cậu ấm hoặc doanh nhân quý tộc mới có thể vào nơi này. Nếu như có người trong tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa ở đây ,thì bọn họ sẽ biết Lưu Vũ Thần hắn là nhị thiếu gia của Đại Hoa được ba mẹ không yêu… Thế mới thấy được trong quan hệ tình cảm đối với người có tình cảm sâu đậm với mình thì phải cẩn thận trong từng câu nói , nếu như nói sai một lời thì cho dù có một ngàn câu xin lỗi vẩn không giải cứu được đoạn tình cảm đã tan nát ấy.Trong không khí yên tĩnh ấy thời gian lại trôi qua thấm thoát hai người củng đã dùng bữa xong , tuy có những câu nói qua lại nhưng hình như đã thiếu đi thứ gì đó , phải nói là mất đi thứ gì đó mới phải.Sau khi dùng bữa xong Nghiêm Á Hiên lại hướng ánh mắt về phía Lưu Vũ Thần nói." Do tối hôm qua tôi qua đêm rồi nên hôm nay phải về nhà , anh nhớ giữ gìn sức khỏe khi nào lên trường chúng ta gặp !"Lưu Vũ Thần là người tinh ý làm sao không nhìn ra cô gái nhỏ này thật sự uất ức vì lời mình nói cơ chứ , nên hắn không e ngại mà nhanh chóng đi đến bên cạnh ôm thân thể nhỏ nhắn ấy vào lòng giọng nói có chút rung rẩy nói." Hiên Hiên , tôi thật sự không có ý đánh giá hay phán xét em gì hết ! Em giận tôi thì có thể nói ra hoặc trút giận đi được không ? "" Bốp !.!"Tiếng âm thanh da thịt va chạm vang lên truyền đi khắp căn phòng nhỏ , Nghiêm Á Hiên thật sự cố gắng thoát khỏi lòng ngực rắn chắc của hắn mà dùng lực bàn tay không chút nghĩ ngợi mà đánh vào đôi gò má của hắn một cái rõ đau.Đây là lần đầu tiên Nghiêm Á Hiên đánh người khác , cho dù lúc trước trong cuộc sống có những người làm cho cô tức giận và có nhiều việc không vui nhưng cô vẩn không để tâm lắm.Nhưng giây phút và khoảng khắc này Nghiêm Á Hiên thật sự muốn gìn giữ đoạn tình cảm này nên mới muốn phát ti3t hết những uất ức trong lòng mình.Lưu Vũ Thần cảm nhận được sự đau rát từ trên mặt truyền đến toàn thân làm hắn nhẹ nhàng mà thở dài lấy một hơi yên tâm , nếu như Nghiêm Á Hiên thật sự không nói gì mà rời đi thì thật sự có chuyện rồi , còn nếu như cô phát ti3t thì mọi chuyện còn lại có thể nói được hết.Lưu Vũ Thần chuẩn bị mở miệng thì chợt cảm giác nơi vừa bị đánh ấy lại được bờ môi mềm mại của Nghiêm Á Hiên hôn nhẹ lấy như muốn xoa dịu hắn vậy.Trong một khoảng thời gian sâu Nghiêm Á Hiên mới rời khỏi khuôn mặt hắn mà lạnh lùng nói." Lần này là cảnh cáo anh đấy , nếu còn giám làm tôi buồn chắc chắn sẽ tính sổ với anh một cách công bằng !"Lưu Vũ Thần liền mở nụ cười ôn hòa vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô yêu thương nói." Đây có phải là vừa đánh vừa xoa trong truyền thuyết hay không đấy ? Em đánh tôi thật sự rất đau nha !"Nói rồi Lưu Vũ Thần vội vàng ôm chậm vết thương trên mặt mình như muốn cô chú ý đến vậy , quả nhiên chiêu thức này có tác dụng với Nghiêm Á Hiên cô thấy hắn có biểu hiện này liền mở miệng lo lắng." Anh có bị sao không đấy ? Hay là để tôi thoa thuốc giúp anh !"Nói xong Nghiêm Á Hiên chuẩn bị quay người đi tìm thuộc chợt bàn tay to lớn của Lưu Vũ Thần kéo lại một mặt nghiêm túc nói." Lúc nảy tôi thấy em hôn cơ hiệu quả trị thương hơn cả thuốc đấy ? Hay là em hôn tôi thêm một chút nữa được không ?"Nghiêm Á Hiên nghe thế lại lườm yêu hắn một cái nhưng vẩn ngoan ngoãn hôn nhẹ vết thương trên mặt của hắn như muốn chuộc lỗi vậy , phải nói tuy Nghiêm Á Hiên có khúc mắt với hắn và ngược lại nhưng giây phút này tình cảm hai người lấn áp những khúc mắt ấy nên chẳng thấy có gì không đúng cả.

Thế mới thấy được trong quan hệ tình cảm đối với người có tình cảm sâu đậm với mình thì phải cẩn thận trong từng câu nói , nếu như nói sai một lời thì cho dù có một ngàn câu xin lỗi vẩn không giải cứu được đoạn tình cảm đã tan nát ấy.

Trong không khí yên tĩnh ấy thời gian lại trôi qua thấm thoát hai người củng đã dùng bữa xong , tuy có những câu nói qua lại nhưng hình như đã thiếu đi thứ gì đó , phải nói là mất đi thứ gì đó mới phải.

Sau khi dùng bữa xong Nghiêm Á Hiên lại hướng ánh mắt về phía Lưu Vũ Thần nói.

" Do tối hôm qua tôi qua đêm rồi nên hôm nay phải về nhà , anh nhớ giữ gìn sức khỏe khi nào lên trường chúng ta gặp !"

Lưu Vũ Thần là người tinh ý làm sao không nhìn ra cô gái nhỏ này thật sự uất ức vì lời mình nói cơ chứ , nên hắn không e ngại mà nhanh chóng đi đến bên cạnh ôm thân thể nhỏ nhắn ấy vào lòng giọng nói có chút rung rẩy nói.

" Hiên Hiên , tôi thật sự không có ý đánh giá hay phán xét em gì hết ! Em giận tôi thì có thể nói ra hoặc trút giận đi được không ? "

" Bốp !.

!"

Tiếng âm thanh da thịt va chạm vang lên truyền đi khắp căn phòng nhỏ , Nghiêm Á Hiên thật sự cố gắng thoát khỏi lòng ngực rắn chắc của hắn mà dùng lực bàn tay không chút nghĩ ngợi mà đánh vào đôi gò má của hắn một cái rõ đau.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Á Hiên đánh người khác , cho dù lúc trước trong cuộc sống có những người làm cho cô tức giận và có nhiều việc không vui nhưng cô vẩn không để tâm lắm.

Nhưng giây phút và khoảng khắc này Nghiêm Á Hiên thật sự muốn gìn giữ đoạn tình cảm này nên mới muốn phát ti3t hết những uất ức trong lòng mình.

Lưu Vũ Thần cảm nhận được sự đau rát từ trên mặt truyền đến toàn thân làm hắn nhẹ nhàng mà thở dài lấy một hơi yên tâm , nếu như Nghiêm Á Hiên thật sự không nói gì mà rời đi thì thật sự có chuyện rồi , còn nếu như cô phát ti3t thì mọi chuyện còn lại có thể nói được hết.

Lưu Vũ Thần chuẩn bị mở miệng thì chợt cảm giác nơi vừa bị đánh ấy lại được bờ môi mềm mại của Nghiêm Á Hiên hôn nhẹ lấy như muốn xoa dịu hắn vậy.

Trong một khoảng thời gian sâu Nghiêm Á Hiên mới rời khỏi khuôn mặt hắn mà lạnh lùng nói.

" Lần này là cảnh cáo anh đấy , nếu còn giám làm tôi buồn chắc chắn sẽ tính sổ với anh một cách công bằng !"

Lưu Vũ Thần liền mở nụ cười ôn hòa vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô yêu thương nói.

" Đây có phải là vừa đánh vừa xoa trong truyền thuyết hay không đấy ? Em đánh tôi thật sự rất đau nha !"

Nói rồi Lưu Vũ Thần vội vàng ôm chậm vết thương trên mặt mình như muốn cô chú ý đến vậy , quả nhiên chiêu thức này có tác dụng với Nghiêm Á Hiên cô thấy hắn có biểu hiện này liền mở miệng lo lắng.

" Anh có bị sao không đấy ? Hay là để tôi thoa thuốc giúp anh !"

Nói xong Nghiêm Á Hiên chuẩn bị quay người đi tìm thuộc chợt bàn tay to lớn của Lưu Vũ Thần kéo lại một mặt nghiêm túc nói.

" Lúc nảy tôi thấy em hôn cơ hiệu quả trị thương hơn cả thuốc đấy ? Hay là em hôn tôi thêm một chút nữa được không ?"

Nghiêm Á Hiên nghe thế lại lườm yêu hắn một cái nhưng vẩn ngoan ngoãn hôn nhẹ vết thương trên mặt của hắn như muốn chuộc lỗi vậy , phải nói tuy Nghiêm Á Hiên có khúc mắt với hắn và ngược lại nhưng giây phút này tình cảm hai người lấn áp những khúc mắt ấy nên chẳng thấy có gì không đúng cả.

Ngọt Ngào Của Ác MaTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTia nắng đầu tiên của bình minh đang nhẹ nhàng mà chậm rãi sưởi ấm đi từng còn đường lớn nhỏ , trong không khí nhộn nhịp nhiều người qua lại ấy có một hình dáng cậu thanh niên đang đứng dưới sân trường. Hình dáng người này cao tầm một mét bảy mươi lăm thân thể cao ráo nhưng lại có phần thon dài , nhìn lên khuôn mặt thì chẳng có lẽ gì đặt biết cả trông rất bình thường. Nhưng nếu có người nhìn châm chú vào khuôn mặt ấy thì sẽ nhìn ra ánh mắt của cậu thanh niên thật mê người kèm theo chiếc mũi cao và bờ môi bỏng thì càng tăng thêm sức hút. Câu thanh niên dáng vẽ cao ráo mà có phần lạnh lùng ấy tên là Lưu Vũ Thần , là một trong những người bị xem thường nhất trong cái ngôi trường này. Thật là ngôi trường này là một trong những nơi xa hoa bậc nhất đất nước , một nơi mà chỉ giành có các cậu ấm hoặc doanh nhân quý tộc mới có thể vào nơi này. Nếu như có người trong tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa ở đây ,thì bọn họ sẽ biết Lưu Vũ Thần hắn là nhị thiếu gia của Đại Hoa được ba mẹ không yêu… Thế mới thấy được trong quan hệ tình cảm đối với người có tình cảm sâu đậm với mình thì phải cẩn thận trong từng câu nói , nếu như nói sai một lời thì cho dù có một ngàn câu xin lỗi vẩn không giải cứu được đoạn tình cảm đã tan nát ấy.Trong không khí yên tĩnh ấy thời gian lại trôi qua thấm thoát hai người củng đã dùng bữa xong , tuy có những câu nói qua lại nhưng hình như đã thiếu đi thứ gì đó , phải nói là mất đi thứ gì đó mới phải.Sau khi dùng bữa xong Nghiêm Á Hiên lại hướng ánh mắt về phía Lưu Vũ Thần nói." Do tối hôm qua tôi qua đêm rồi nên hôm nay phải về nhà , anh nhớ giữ gìn sức khỏe khi nào lên trường chúng ta gặp !"Lưu Vũ Thần là người tinh ý làm sao không nhìn ra cô gái nhỏ này thật sự uất ức vì lời mình nói cơ chứ , nên hắn không e ngại mà nhanh chóng đi đến bên cạnh ôm thân thể nhỏ nhắn ấy vào lòng giọng nói có chút rung rẩy nói." Hiên Hiên , tôi thật sự không có ý đánh giá hay phán xét em gì hết ! Em giận tôi thì có thể nói ra hoặc trút giận đi được không ? "" Bốp !.!"Tiếng âm thanh da thịt va chạm vang lên truyền đi khắp căn phòng nhỏ , Nghiêm Á Hiên thật sự cố gắng thoát khỏi lòng ngực rắn chắc của hắn mà dùng lực bàn tay không chút nghĩ ngợi mà đánh vào đôi gò má của hắn một cái rõ đau.Đây là lần đầu tiên Nghiêm Á Hiên đánh người khác , cho dù lúc trước trong cuộc sống có những người làm cho cô tức giận và có nhiều việc không vui nhưng cô vẩn không để tâm lắm.Nhưng giây phút và khoảng khắc này Nghiêm Á Hiên thật sự muốn gìn giữ đoạn tình cảm này nên mới muốn phát ti3t hết những uất ức trong lòng mình.Lưu Vũ Thần cảm nhận được sự đau rát từ trên mặt truyền đến toàn thân làm hắn nhẹ nhàng mà thở dài lấy một hơi yên tâm , nếu như Nghiêm Á Hiên thật sự không nói gì mà rời đi thì thật sự có chuyện rồi , còn nếu như cô phát ti3t thì mọi chuyện còn lại có thể nói được hết.Lưu Vũ Thần chuẩn bị mở miệng thì chợt cảm giác nơi vừa bị đánh ấy lại được bờ môi mềm mại của Nghiêm Á Hiên hôn nhẹ lấy như muốn xoa dịu hắn vậy.Trong một khoảng thời gian sâu Nghiêm Á Hiên mới rời khỏi khuôn mặt hắn mà lạnh lùng nói." Lần này là cảnh cáo anh đấy , nếu còn giám làm tôi buồn chắc chắn sẽ tính sổ với anh một cách công bằng !"Lưu Vũ Thần liền mở nụ cười ôn hòa vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô yêu thương nói." Đây có phải là vừa đánh vừa xoa trong truyền thuyết hay không đấy ? Em đánh tôi thật sự rất đau nha !"Nói rồi Lưu Vũ Thần vội vàng ôm chậm vết thương trên mặt mình như muốn cô chú ý đến vậy , quả nhiên chiêu thức này có tác dụng với Nghiêm Á Hiên cô thấy hắn có biểu hiện này liền mở miệng lo lắng." Anh có bị sao không đấy ? Hay là để tôi thoa thuốc giúp anh !"Nói xong Nghiêm Á Hiên chuẩn bị quay người đi tìm thuộc chợt bàn tay to lớn của Lưu Vũ Thần kéo lại một mặt nghiêm túc nói." Lúc nảy tôi thấy em hôn cơ hiệu quả trị thương hơn cả thuốc đấy ? Hay là em hôn tôi thêm một chút nữa được không ?"Nghiêm Á Hiên nghe thế lại lườm yêu hắn một cái nhưng vẩn ngoan ngoãn hôn nhẹ vết thương trên mặt của hắn như muốn chuộc lỗi vậy , phải nói tuy Nghiêm Á Hiên có khúc mắt với hắn và ngược lại nhưng giây phút này tình cảm hai người lấn áp những khúc mắt ấy nên chẳng thấy có gì không đúng cả.

Chương 56: 56: Phát Tiếc !