Tia nắng đầu tiên của bình minh đang nhẹ nhàng mà chậm rãi sưởi ấm đi từng còn đường lớn nhỏ , trong không khí nhộn nhịp nhiều người qua lại ấy có một hình dáng cậu thanh niên đang đứng dưới sân trường. Hình dáng người này cao tầm một mét bảy mươi lăm thân thể cao ráo nhưng lại có phần thon dài , nhìn lên khuôn mặt thì chẳng có lẽ gì đặt biết cả trông rất bình thường. Nhưng nếu có người nhìn châm chú vào khuôn mặt ấy thì sẽ nhìn ra ánh mắt của cậu thanh niên thật mê người kèm theo chiếc mũi cao và bờ môi bỏng thì càng tăng thêm sức hút. Câu thanh niên dáng vẽ cao ráo mà có phần lạnh lùng ấy tên là Lưu Vũ Thần , là một trong những người bị xem thường nhất trong cái ngôi trường này. Thật là ngôi trường này là một trong những nơi xa hoa bậc nhất đất nước , một nơi mà chỉ giành có các cậu ấm hoặc doanh nhân quý tộc mới có thể vào nơi này. Nếu như có người trong tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa ở đây ,thì bọn họ sẽ biết Lưu Vũ Thần hắn là nhị thiếu gia của Đại Hoa được ba mẹ không yêu…

Chương 116: 116: Bóng Ma Trong Lòng !

Ngọt Ngào Của Ác MaTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTia nắng đầu tiên của bình minh đang nhẹ nhàng mà chậm rãi sưởi ấm đi từng còn đường lớn nhỏ , trong không khí nhộn nhịp nhiều người qua lại ấy có một hình dáng cậu thanh niên đang đứng dưới sân trường. Hình dáng người này cao tầm một mét bảy mươi lăm thân thể cao ráo nhưng lại có phần thon dài , nhìn lên khuôn mặt thì chẳng có lẽ gì đặt biết cả trông rất bình thường. Nhưng nếu có người nhìn châm chú vào khuôn mặt ấy thì sẽ nhìn ra ánh mắt của cậu thanh niên thật mê người kèm theo chiếc mũi cao và bờ môi bỏng thì càng tăng thêm sức hút. Câu thanh niên dáng vẽ cao ráo mà có phần lạnh lùng ấy tên là Lưu Vũ Thần , là một trong những người bị xem thường nhất trong cái ngôi trường này. Thật là ngôi trường này là một trong những nơi xa hoa bậc nhất đất nước , một nơi mà chỉ giành có các cậu ấm hoặc doanh nhân quý tộc mới có thể vào nơi này. Nếu như có người trong tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa ở đây ,thì bọn họ sẽ biết Lưu Vũ Thần hắn là nhị thiếu gia của Đại Hoa được ba mẹ không yêu… Lưu Vũ Thần thấy Nghiêm Á Hiên lấy mình làm gối đầu thì cơ chút nhíu mày nhưng cũng không đẩy cô ra mà nhẹ nhàng cười khổ , đôi bàn tay hắn lại cầm chai rượu mà rót vào ly uống tiếp tục .Nghiêm Á Hiên vẩn lười biến khép mờ đôi mắt thời gian lại thấm thoát trôi qua được một lác lâu , chẳng biết là từ lúc nào Nghiêm Á Hiên ngủ quên mất không hay .Lưu Vũ Thần nhìn vào hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên đang ngủ say trong lòng mình kia hắn lại lắc đầu ngao ngán chẳng biết nói thêm gì cả.Đầu óc hắn mơ màng đưa bàn tay xuống vuốt v e lấy khuôn mặt xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên .Có nói như thế nào đi chăng nữa thì trên đời này chỉ có Nghiêm Á Hiên quan tâm đ ến sống chết của hắn , chỉ có Nghiêm Á Hiên là năm đó ăn như một tên ăn mày cũng chấp nhận ở bên hắn.Tuy có đau đớn hay thù hận gì đi chăng nữa thì hắn vẩn phụ thuộc vào tình cảm của Nghiêm Á Hiên .Hận hay sao chứ ? Lưu Vũ Thần từng nghĩ trăm ngàn lần tại sao lại đối xữ với hắn như thế ? Nhưng nhiều khi hắn suy nghĩ lại thậm chí người thân chẳng còn xem hắn ra gì mà vứt bỏ huống chi là một người xa lạ như Nghiêm Á Hiên .Đối với một người như Nghiêm Á Hiên mà nói , đương nhiên là người thân của cô phải quan trọng hơn Lưu Vũ Thần rồi.Tuy Lưu Vũ Thần không còn hận hay căm tức Nghiêm Á Hiên nữa nhưng sự việc năm đó đã để lại trong lòng hắn một bóng ma rất lớn , lớn đến mức cả đời này hắn khônh quên được .Lưu Vũ Thần lắc lắc đầu cố tỏa ra bình tĩnh mà chậm rãi nhẹ nhàng đưa bàn tay to lớn ra ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn kia của Nghiêm Á Hiên vào lòng mà bước đi.Chỉ trong một lác lâu thì Lưu Vũ Thần đã bế Nghiêm Á Hiên vào trong căn phònh rộng lớn mà sang trọng .Lưu Vũ Thần nhẹ nhàng đặt thân thể nhỏ nhắn kia của Nghiêm Á Hiên xuống chiếc nệm êm ái chuẩn bị quay người rời đi , nhưng mà khi hắn chuẩn bị quay đi thì trong cơn vô thức lại bị bàn tay nhỏ nhắn kia của Nghiêm vội vàng ôm chắt chiếc cỗ dài của hắn như gối ôm mà ngủ một cách ngoan lành .Theo quán tính Lưu Vũ Thần chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào lòng Nghiêm Á Hiên ngoan ngoãn mà nằm trong lòng cô , trái tim của Lưu Vũ Thần bất giác đập loạn nhịp cái cảm giác này thật làm cho hắn dễ chịu , phải nói một người đã khiến hắn rung động cho dù gặp lại một lần nữa thì hắn vẩn rung động như thường mà thôi .Còn về phần Nghiêm Á Hiên tuy đã ngủ quên trên người hắn nhưng mà khi cô cảm nhận được thân thể mình có ai đó bế lên thì đã tĩnh giấc rồi , Chỉ làm Nghiêm Á Hiên cố tình muốn ôm Lưu Vũ Thần mà thôi.Bàn tay Nghiêm Á Hiên lười biến giả vờ như đang ngủ mê mang mà ôm chậm lấy hắn siết chặt vào lòng mình khóe miệng nhỏ lẩm bẩm ." Vũ Thần , anh bỏ thuốc lá đi có được không ? Tôi sẽ không làm anh đau lòng nữa ?"Nghe thấy câu nói trong mơ màng hay của Nghiêm Á Hiên trong lòng hắn liền sững người lại chẳng biết cáu này là cô quan tâm hắn thật hay chỉ là giả vờ nữa .Khóe miệng hắn lẩm bẩm tưởng cô đã ngủ mê nên bình thản nói ." Hiên Hiên , hiện tại tôi chẳng biết em nói câu nào là thật hay giả nữa ! Vậy nên tôi thật sự chẳng biết đối với em như thế nào nữa ?"Trái tim nhỏ trong lòng ngực của Nghiêm Á Hiên bất giác đập loạn nhịp miệng bất giác lẩm bẩm ." Vũ Thần , vậy làm như thế nào anh mới tin tưởng tình cảm của tôi giành cho anh ?"

Lưu Vũ Thần thấy Nghiêm Á Hiên lấy mình làm gối đầu thì cơ chút nhíu mày nhưng cũng không đẩy cô ra mà nhẹ nhàng cười khổ , đôi bàn tay hắn lại cầm chai rượu mà rót vào ly uống tiếp tục .

Nghiêm Á Hiên vẩn lười biến khép mờ đôi mắt thời gian lại thấm thoát trôi qua được một lác lâu , chẳng biết là từ lúc nào Nghiêm Á Hiên ngủ quên mất không hay .

Lưu Vũ Thần nhìn vào hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên đang ngủ say trong lòng mình kia hắn lại lắc đầu ngao ngán chẳng biết nói thêm gì cả.

Đầu óc hắn mơ màng đưa bàn tay xuống vuốt v e lấy khuôn mặt xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên .

Có nói như thế nào đi chăng nữa thì trên đời này chỉ có Nghiêm Á Hiên quan tâm đ ến sống chết của hắn , chỉ có Nghiêm Á Hiên là năm đó ăn như một tên ăn mày cũng chấp nhận ở bên hắn.

Tuy có đau đớn hay thù hận gì đi chăng nữa thì hắn vẩn phụ thuộc vào tình cảm của Nghiêm Á Hiên .

Hận hay sao chứ ? Lưu Vũ Thần từng nghĩ trăm ngàn lần tại sao lại đối xữ với hắn như thế ? Nhưng nhiều khi hắn suy nghĩ lại thậm chí người thân chẳng còn xem hắn ra gì mà vứt bỏ huống chi là một người xa lạ như Nghiêm Á Hiên .

Đối với một người như Nghiêm Á Hiên mà nói , đương nhiên là người thân của cô phải quan trọng hơn Lưu Vũ Thần rồi.

Tuy Lưu Vũ Thần không còn hận hay căm tức Nghiêm Á Hiên nữa nhưng sự việc năm đó đã để lại trong lòng hắn một bóng ma rất lớn , lớn đến mức cả đời này hắn khônh quên được .

Lưu Vũ Thần lắc lắc đầu cố tỏa ra bình tĩnh mà chậm rãi nhẹ nhàng đưa bàn tay to lớn ra ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn kia của Nghiêm Á Hiên vào lòng mà bước đi.

Chỉ trong một lác lâu thì Lưu Vũ Thần đã bế Nghiêm Á Hiên vào trong căn phònh rộng lớn mà sang trọng .

Lưu Vũ Thần nhẹ nhàng đặt thân thể nhỏ nhắn kia của Nghiêm Á Hiên xuống chiếc nệm êm ái chuẩn bị quay người rời đi , nhưng mà khi hắn chuẩn bị quay đi thì trong cơn vô thức lại bị bàn tay nhỏ nhắn kia của Nghiêm vội vàng ôm chắt chiếc cỗ dài của hắn như gối ôm mà ngủ một cách ngoan lành .

Theo quán tính Lưu Vũ Thần chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào lòng Nghiêm Á Hiên ngoan ngoãn mà nằm trong lòng cô , trái tim của Lưu Vũ Thần bất giác đập loạn nhịp cái cảm giác này thật làm cho hắn dễ chịu , phải nói một người đã khiến hắn rung động cho dù gặp lại một lần nữa thì hắn vẩn rung động như thường mà thôi .

Còn về phần Nghiêm Á Hiên tuy đã ngủ quên trên người hắn nhưng mà khi cô cảm nhận được thân thể mình có ai đó bế lên thì đã tĩnh giấc rồi , Chỉ làm Nghiêm Á Hiên cố tình muốn ôm Lưu Vũ Thần mà thôi.

Bàn tay Nghiêm Á Hiên lười biến giả vờ như đang ngủ mê mang mà ôm chậm lấy hắn siết chặt vào lòng mình khóe miệng nhỏ lẩm bẩm .

" Vũ Thần , anh bỏ thuốc lá đi có được không ? Tôi sẽ không làm anh đau lòng nữa ?"

Nghe thấy câu nói trong mơ màng hay của Nghiêm Á Hiên trong lòng hắn liền sững người lại chẳng biết cáu này là cô quan tâm hắn thật hay chỉ là giả vờ nữa .

Khóe miệng hắn lẩm bẩm tưởng cô đã ngủ mê nên bình thản nói .

" Hiên Hiên , hiện tại tôi chẳng biết em nói câu nào là thật hay giả nữa ! Vậy nên tôi thật sự chẳng biết đối với em như thế nào nữa ?"

Trái tim nhỏ trong lòng ngực của Nghiêm Á Hiên bất giác đập loạn nhịp miệng bất giác lẩm bẩm .

" Vũ Thần , vậy làm như thế nào anh mới tin tưởng tình cảm của tôi giành cho anh ?"

Ngọt Ngào Của Ác MaTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTia nắng đầu tiên của bình minh đang nhẹ nhàng mà chậm rãi sưởi ấm đi từng còn đường lớn nhỏ , trong không khí nhộn nhịp nhiều người qua lại ấy có một hình dáng cậu thanh niên đang đứng dưới sân trường. Hình dáng người này cao tầm một mét bảy mươi lăm thân thể cao ráo nhưng lại có phần thon dài , nhìn lên khuôn mặt thì chẳng có lẽ gì đặt biết cả trông rất bình thường. Nhưng nếu có người nhìn châm chú vào khuôn mặt ấy thì sẽ nhìn ra ánh mắt của cậu thanh niên thật mê người kèm theo chiếc mũi cao và bờ môi bỏng thì càng tăng thêm sức hút. Câu thanh niên dáng vẽ cao ráo mà có phần lạnh lùng ấy tên là Lưu Vũ Thần , là một trong những người bị xem thường nhất trong cái ngôi trường này. Thật là ngôi trường này là một trong những nơi xa hoa bậc nhất đất nước , một nơi mà chỉ giành có các cậu ấm hoặc doanh nhân quý tộc mới có thể vào nơi này. Nếu như có người trong tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa ở đây ,thì bọn họ sẽ biết Lưu Vũ Thần hắn là nhị thiếu gia của Đại Hoa được ba mẹ không yêu… Lưu Vũ Thần thấy Nghiêm Á Hiên lấy mình làm gối đầu thì cơ chút nhíu mày nhưng cũng không đẩy cô ra mà nhẹ nhàng cười khổ , đôi bàn tay hắn lại cầm chai rượu mà rót vào ly uống tiếp tục .Nghiêm Á Hiên vẩn lười biến khép mờ đôi mắt thời gian lại thấm thoát trôi qua được một lác lâu , chẳng biết là từ lúc nào Nghiêm Á Hiên ngủ quên mất không hay .Lưu Vũ Thần nhìn vào hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên đang ngủ say trong lòng mình kia hắn lại lắc đầu ngao ngán chẳng biết nói thêm gì cả.Đầu óc hắn mơ màng đưa bàn tay xuống vuốt v e lấy khuôn mặt xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên .Có nói như thế nào đi chăng nữa thì trên đời này chỉ có Nghiêm Á Hiên quan tâm đ ến sống chết của hắn , chỉ có Nghiêm Á Hiên là năm đó ăn như một tên ăn mày cũng chấp nhận ở bên hắn.Tuy có đau đớn hay thù hận gì đi chăng nữa thì hắn vẩn phụ thuộc vào tình cảm của Nghiêm Á Hiên .Hận hay sao chứ ? Lưu Vũ Thần từng nghĩ trăm ngàn lần tại sao lại đối xữ với hắn như thế ? Nhưng nhiều khi hắn suy nghĩ lại thậm chí người thân chẳng còn xem hắn ra gì mà vứt bỏ huống chi là một người xa lạ như Nghiêm Á Hiên .Đối với một người như Nghiêm Á Hiên mà nói , đương nhiên là người thân của cô phải quan trọng hơn Lưu Vũ Thần rồi.Tuy Lưu Vũ Thần không còn hận hay căm tức Nghiêm Á Hiên nữa nhưng sự việc năm đó đã để lại trong lòng hắn một bóng ma rất lớn , lớn đến mức cả đời này hắn khônh quên được .Lưu Vũ Thần lắc lắc đầu cố tỏa ra bình tĩnh mà chậm rãi nhẹ nhàng đưa bàn tay to lớn ra ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn kia của Nghiêm Á Hiên vào lòng mà bước đi.Chỉ trong một lác lâu thì Lưu Vũ Thần đã bế Nghiêm Á Hiên vào trong căn phònh rộng lớn mà sang trọng .Lưu Vũ Thần nhẹ nhàng đặt thân thể nhỏ nhắn kia của Nghiêm Á Hiên xuống chiếc nệm êm ái chuẩn bị quay người rời đi , nhưng mà khi hắn chuẩn bị quay đi thì trong cơn vô thức lại bị bàn tay nhỏ nhắn kia của Nghiêm vội vàng ôm chắt chiếc cỗ dài của hắn như gối ôm mà ngủ một cách ngoan lành .Theo quán tính Lưu Vũ Thần chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào lòng Nghiêm Á Hiên ngoan ngoãn mà nằm trong lòng cô , trái tim của Lưu Vũ Thần bất giác đập loạn nhịp cái cảm giác này thật làm cho hắn dễ chịu , phải nói một người đã khiến hắn rung động cho dù gặp lại một lần nữa thì hắn vẩn rung động như thường mà thôi .Còn về phần Nghiêm Á Hiên tuy đã ngủ quên trên người hắn nhưng mà khi cô cảm nhận được thân thể mình có ai đó bế lên thì đã tĩnh giấc rồi , Chỉ làm Nghiêm Á Hiên cố tình muốn ôm Lưu Vũ Thần mà thôi.Bàn tay Nghiêm Á Hiên lười biến giả vờ như đang ngủ mê mang mà ôm chậm lấy hắn siết chặt vào lòng mình khóe miệng nhỏ lẩm bẩm ." Vũ Thần , anh bỏ thuốc lá đi có được không ? Tôi sẽ không làm anh đau lòng nữa ?"Nghe thấy câu nói trong mơ màng hay của Nghiêm Á Hiên trong lòng hắn liền sững người lại chẳng biết cáu này là cô quan tâm hắn thật hay chỉ là giả vờ nữa .Khóe miệng hắn lẩm bẩm tưởng cô đã ngủ mê nên bình thản nói ." Hiên Hiên , hiện tại tôi chẳng biết em nói câu nào là thật hay giả nữa ! Vậy nên tôi thật sự chẳng biết đối với em như thế nào nữa ?"Trái tim nhỏ trong lòng ngực của Nghiêm Á Hiên bất giác đập loạn nhịp miệng bất giác lẩm bẩm ." Vũ Thần , vậy làm như thế nào anh mới tin tưởng tình cảm của tôi giành cho anh ?"

Chương 116: 116: Bóng Ma Trong Lòng !