Du Quân chống cằm nhìn ra ngoài, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ thờ ơ. Chiếc taxi đã chạy được hơn bốn giờ đồng hồ từ thành phố phồn hoa về tới vùng ngoại ô vắng vẻ. Dọc triền đê dài, hoa cỏ mọc um tùm. Gió lồng lộng thổi làm mái tóc đen nhánh của cậu rung rinh. - Mẹ nên đưa thằng nhóc Khôi đi thay vì con. Quân thở dài phàn nàn. Đôi mắt đỏ rượu chán nản nhắm lại. Mẹ cậu vẫn hớn hở với chiếc máy ảnh mới và nói với cậu: - Có đứa trẻ năm tuổi nào lại tối ngày chúi đầu vào máy tính như con đâu chứ? Kì này mẹ phải đưa con ra ngoài một chuyến. Đến nơi, hai mẹ con bước xuống xe và xếp đồ vào phòng trọ. Bốn bề không gian xung quanh là những đồi cỏ mênh mông, sông suối uốn lượn chảy dọc qua ngôi làng nhỏ thanh bình. - Gần nơi mẹ tác nghiệp có một trại trẻ mồ côi đấy. Con nên tới đó để tìm một vài người bạn mới. Du phu nhân nói, rồi bà nhanh chóng mang theo thẻ phóng viên và chiếc máy ảnh đi khỏi sau khi đã xếp gọn bữa trưa vào tủ lạnh cho con trai. Cậu Du tay đút túi quần, thở dài ngao ngán, bắt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...