Lúc Ôn Bạch đi từ phòng tắm ra, bầu trời bên ngoài đã tối đen. Điện thoại di động trên bàn trà sáng lên hồi lâu, rung theo từng đợt, sau đó lại im bặt, không còn động tĩnh nào nữa. Cậu đi tới, cúi đầu nhìn thử. Năm, sáu cuộc gọi nhỡ đều đến từ một người, là bạn cùng phòng kí túc xá đại học của Ôn Bạch – Phương Nhạc Minh, nói đúng hơn thì là bạn cùng phòng cũ. Năm nay Ôn Bạch đã học năm tư đại học, chỉ khoảng nửa tháng nữa thôi sẽ chính thức tốt nghiệp hệ tài chính của đại học Nam Thành. Bởi vì bài vở luận văn nhiều, chong đèn thức đêm là chuyện thường tình, sợ làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi nên qua học kỳ hai không bao lâu, cậu đã chuyển ra ngoài sống ở phòng trọ gần trường. Sau khi lau bàn tay vẫn còn hơi ướt vào quần, Ôn Bạch ngồi xuống ghế sô pha, gọi lại cho Phương Nhạc Minh. “Cậu đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại?” Đường truyền vừa thông, Phương Nhạc Minh lập tức hỏi. Ôn Bạch: “Tắm, sao thế?” Phương Nhạc Minh vốn đang nóng ruột bỗng trở nên trầm mặc, một hồi lâu sau…
Tác giả: