"Đời còn dài trai còn nhiều,việc gì mày phải đau khổ, bi lụy vì một kẻ phụ tình như thế?" "Tao thấy con Thanh nói đúng đó, cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Biết đâu mày lại gặp được. người đàn ông đẹp trai, giàu có và quan trọng là yêu mày hơn, trân trọng mày hơn cái thằng Thái đểu cáng kia." "Hai đứa mày không hiểu đâu, hơn bốn năm trời yêu anh ấy tao đã đem hết tâm tư, tình cảm và cả thanh xuân đặt ở anh ấy. Thậm chí ra trường tao không về quê mà ở lại Hà Nội làm việc cũng chỉ vì anh ấy. Cuối cùng thì thứ tao nhận được từ anh ấy lại là một cái sừng to đùng." Tôi vừa nói với hai đứa bạn thân vừa khóc nghẹn. Tôi tên là Lưu Hạ Giang năm nay tôi 24 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên tại Hải Phòng. Tốt nghiệp cấp ba tôi thi vào ngành marketing trường đại học Ngoại Thương Hà Nội. Vừa bước vào năm nhất đại học tôi đã quen và yêu một anh cùng lớp người Hà Nội tên là Ngọc Thái. Chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu thì anh đi du học tại Anh. Tuy nhiên chúng tôi vẫn duy trì mối…
Chương 47: Chương 47
Lạc Lối Trong Men Say - Hạ GiangTác giả: Phương Linh HugoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Đời còn dài trai còn nhiều,việc gì mày phải đau khổ, bi lụy vì một kẻ phụ tình như thế?" "Tao thấy con Thanh nói đúng đó, cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Biết đâu mày lại gặp được. người đàn ông đẹp trai, giàu có và quan trọng là yêu mày hơn, trân trọng mày hơn cái thằng Thái đểu cáng kia." "Hai đứa mày không hiểu đâu, hơn bốn năm trời yêu anh ấy tao đã đem hết tâm tư, tình cảm và cả thanh xuân đặt ở anh ấy. Thậm chí ra trường tao không về quê mà ở lại Hà Nội làm việc cũng chỉ vì anh ấy. Cuối cùng thì thứ tao nhận được từ anh ấy lại là một cái sừng to đùng." Tôi vừa nói với hai đứa bạn thân vừa khóc nghẹn. Tôi tên là Lưu Hạ Giang năm nay tôi 24 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên tại Hải Phòng. Tốt nghiệp cấp ba tôi thi vào ngành marketing trường đại học Ngoại Thương Hà Nội. Vừa bước vào năm nhất đại học tôi đã quen và yêu một anh cùng lớp người Hà Nội tên là Ngọc Thái. Chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu thì anh đi du học tại Anh. Tuy nhiên chúng tôi vẫn duy trì mối… Vân là bộ vest chỉn chu bên ngoài, bên trong là áo sơ mỉ trằng.Vẫn là gương mặt đẹp trai không góc chết và nụ gây mê khiến trái tim tôi lạc lối ngay từ lần gặp đầu tiên.Đặc.biệt là ánh mắt đen sâu thảm khiến tim tôi đập loạn nhịp mỗi lần nhìn vào nó.“Sao em còn đứng đấy? Lại đây."Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên đã gạt qua những mối nghỉ ngờ của tôi trước đó.Đúng là Đại Dương rồi.Nhưng anh hứa với tôi bỏ nghề trai bao rồi mà, anh còn đến đây làm gì? Sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt của tôi cứ thế lăn dài trên má."Sao, sao anh lại ở đây? Anh hứa với em chuyện gì anh quên rồi sao?"Đại Dương không hiểu vì sao tôi khóc, anh vừa đứng dậy đi về phía tôi vừa hỏi: "Anh hứa chuyện gì? Người hứa chẳng phải là em sao?"Câu hỏi của Đại Dương lại càng khiến tôi thất vọng.Tôi thẳng thần nói với anh:"Anh nói với em không làm trai bao nữa, vậy anh đến đây làm gì? Hay anh đã ngựa quen đường cũ rồi không thể bỏ được?"Tôi càng nói càng làm Đại Dương cười, anh vươn tay đóng cửa lại rồi lau nước mắt cho tôi:"Em đúng là ngốc thật đấy.Anh chỉ làm trai bao của riêng em thôi, anh không bỏ được nghề của mình, anh cũngkhông muốn bỏ."Tôi đẩy anh ra không cho anh ôm:"Anh nói chỉ làm trai bao của riêng em vậy anh tới đây làm gì?"Anh lấy tập hồ sơ trên tay của tôi rồi đi về ghế giám đốc ngồi xuống, sau đó chỉ vào ghế đối diện anh nghiêm túc nói:"Em ngồi đi."Thấy thái độ của anh quay ngoät 180 độ tôi giật mình.Tôi nghĩ anh sẽ thẳng thắn nói chuyện với tôi về nghề nghiệp.của anh nên tôi cũng nhanh chóng ngồi xuống để đối mặt.Không ngờ đập vào mắt tôi là bảng hiệu giám đốc LÊ ĐẠI DƯƠNG nấm chễm chệ giữa bàn, tôi chưa tin còn nhìn vào bảng tên đeo trước ngực anh cũng là hàng chữ giám đốc LÊ ĐẠI DƯƠNG kèm hình chân dung vô cùng đẹp trai của anh, nghiệm lại cái tên của showroom cũng là Đại Dương nữa.Còn cả mối quan hệ thân thiết giữa anh với sếp Thanh và sếp Dũng, rồi sự quen biết với anh Hải giám đốc showroom X nơi trước đây tôi làm việc.Vậy mà lúc trước tôi còn giàu trí tưởng tượng cho răng anh là người lưỡng tính có thể quan hệ với cả nam lãn nữ khiến cho tâm lý hoang mang nghỉ việc mất một ngày để đi khám bệnh.Rồi trước đây có lần tôi hỏi anh bố mẹ anh có biết anh làm nghề gì không anh cũng thẳng thắn thừa nhận họ biết.€òn có lần anh khoe với tôi chị hàng xóm của anh và rất nhiều người sống trong khu dân cư Green Bay là khách hàng của anh.Thì ra là khách hàng mua siêu xe chứ không phải khách hàng anh phục vụ với tư cách là trai bao.Giây phút này tôi ước mình là hậu duệ của tôn ngộ không có 72 phép thần thông biến hóa để biến mất khỏi đây không dấu vết.Đại Dương không biết tâm trạng của tôi lúc này, anh vừa vừa xem hồ sơ cá nhân của tôi vừa nghiêm túc hỏi:"Lưu Hạ Giang.Em muốn ứng tuyển vào vị trí nhân viên bán hàng của công ty Đại Dương đúng không?"Thấy anh vẫn tập trung dán mắt trên tập hồ sơ của tôi, tôi lén trườn xuống khỏi ghế rồi khom lưng đi về phía cửa để †ẩu thoát khỏi phòng giám đốc.Giọng nói nghiêm túc của Đại Dương vẫn đều đều vang lên:"Em tốt nghiệp ngành marketing trường đại học Ngoại Thương Hà Nội loại xuất säc, có một năm kinh nghiệm ở vị trí tương đương.Anh tuyên bố em đậu phỏng vấn.Từ nay em là nhân viên chính thức của công ty Đại Dương."Lúc tay tôi chạm vào tay nắm cửa liền bị Đại Dương ôm lấy eo rồi xoay người tôi đối"Em định chạy trốn anh à?".
Vân là bộ vest chỉn chu bên ngoài, bên trong là áo sơ mỉ trằng.
Vẫn là gương mặt đẹp trai không góc chết và nụ gây mê khiến trái tim tôi lạc lối ngay từ lần gặp đầu tiên.
Đặc.
biệt là ánh mắt đen sâu thảm khiến tim tôi đập loạn nhịp mỗi lần nhìn vào nó.
“Sao em còn đứng đấy? Lại đây."
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên đã gạt qua những mối nghỉ ngờ của tôi trước đó.
Đúng là Đại Dương rồi.
Nhưng anh hứa với tôi bỏ nghề trai bao rồi mà, anh còn đến đây làm gì? Sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt của tôi cứ thế lăn dài trên má.
"Sao, sao anh lại ở đây? Anh hứa với em chuyện gì anh quên rồi sao?"
Đại Dương không hiểu vì sao tôi khóc, anh vừa đứng dậy đi về phía tôi vừa hỏi: "Anh hứa chuyện gì? Người hứa chẳng phải là em sao?"
Câu hỏi của Đại Dương lại càng khiến tôi thất vọng.
Tôi thẳng thần nói với anh:
"Anh nói với em không làm trai bao nữa, vậy anh đến đây làm gì? Hay anh đã ngựa quen đường cũ rồi không thể bỏ được?"
Tôi càng nói càng làm Đại Dương cười, anh vươn tay đóng cửa lại rồi lau nước mắt cho tôi:
"Em đúng là ngốc thật đấy.
Anh chỉ làm trai bao của riêng em thôi, anh không bỏ được nghề của mình, anh cũng
không muốn bỏ."
Tôi đẩy anh ra không cho anh ôm:
"Anh nói chỉ làm trai bao của riêng em vậy anh tới đây làm gì?"
Anh lấy tập hồ sơ trên tay của tôi rồi đi về ghế giám đốc ngồi xuống, sau đó chỉ vào ghế đối diện anh nghiêm túc nói:
"Em ngồi đi."
Thấy thái độ của anh quay ngoät 180 độ tôi giật mình.
Tôi nghĩ anh sẽ thẳng thắn nói chuyện với tôi về nghề nghiệp.
của anh nên tôi cũng nhanh chóng ngồi xuống để đối mặt.
Không ngờ đập vào mắt tôi là bảng hiệu giám đốc LÊ ĐẠI DƯƠNG nấm chễm chệ giữa bàn, tôi chưa tin còn nhìn vào bảng tên đeo trước ngực anh cũng là hàng chữ giám đốc LÊ ĐẠI DƯƠNG kèm hình chân dung vô cùng đẹp trai của anh, nghiệm lại cái tên của showroom cũng là Đại Dương nữa.
Còn cả mối quan hệ thân thiết giữa anh với sếp Thanh và sếp Dũng, rồi sự quen biết với anh Hải giám đốc showroom X nơi trước đây tôi làm việc.
Vậy mà lúc trước tôi còn giàu trí tưởng tượng cho răng anh là người lưỡng tính có thể quan hệ với cả nam lãn nữ khiến cho tâm lý hoang mang nghỉ việc mất một ngày để đi khám bệnh.
Rồi trước đây có lần tôi hỏi anh bố mẹ anh có biết anh làm nghề gì không anh cũng thẳng thắn thừa nhận họ biết.
€òn có lần anh khoe với tôi chị hàng xóm của anh và rất nhiều người sống trong khu dân cư Green Bay là khách hàng của anh.
Thì ra là khách hàng mua siêu xe chứ không phải khách hàng anh phục vụ với tư cách là trai bao.
Giây phút này tôi ước mình là hậu duệ của tôn ngộ không có 72 phép thần thông biến hóa để biến mất khỏi đây không dấu vết.
Đại Dương không biết tâm trạng của tôi lúc này, anh vừa vừa xem hồ sơ cá nhân của tôi vừa nghiêm túc hỏi:
"Lưu Hạ Giang.
Em muốn ứng tuyển vào vị trí nhân viên bán hàng của công ty Đại Dương đúng không?"
Thấy anh vẫn tập trung dán mắt trên tập hồ sơ của tôi, tôi lén trườn xuống khỏi ghế rồi khom lưng đi về phía cửa để †ẩu thoát khỏi phòng giám đốc.
Giọng nói nghiêm túc của Đại Dương vẫn đều đều vang lên:
"Em tốt nghiệp ngành marketing trường đại học Ngoại Thương Hà Nội loại xuất säc, có một năm kinh nghiệm ở vị trí tương đương.
Anh tuyên bố em đậu phỏng vấn.
Từ nay em là nhân viên chính thức của công ty Đại Dương."
Lúc tay tôi chạm vào tay nắm cửa liền bị Đại Dương ôm lấy eo rồi xoay người tôi đối
"Em định chạy trốn anh à?".
Lạc Lối Trong Men Say - Hạ GiangTác giả: Phương Linh HugoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Đời còn dài trai còn nhiều,việc gì mày phải đau khổ, bi lụy vì một kẻ phụ tình như thế?" "Tao thấy con Thanh nói đúng đó, cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Biết đâu mày lại gặp được. người đàn ông đẹp trai, giàu có và quan trọng là yêu mày hơn, trân trọng mày hơn cái thằng Thái đểu cáng kia." "Hai đứa mày không hiểu đâu, hơn bốn năm trời yêu anh ấy tao đã đem hết tâm tư, tình cảm và cả thanh xuân đặt ở anh ấy. Thậm chí ra trường tao không về quê mà ở lại Hà Nội làm việc cũng chỉ vì anh ấy. Cuối cùng thì thứ tao nhận được từ anh ấy lại là một cái sừng to đùng." Tôi vừa nói với hai đứa bạn thân vừa khóc nghẹn. Tôi tên là Lưu Hạ Giang năm nay tôi 24 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên tại Hải Phòng. Tốt nghiệp cấp ba tôi thi vào ngành marketing trường đại học Ngoại Thương Hà Nội. Vừa bước vào năm nhất đại học tôi đã quen và yêu một anh cùng lớp người Hà Nội tên là Ngọc Thái. Chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu thì anh đi du học tại Anh. Tuy nhiên chúng tôi vẫn duy trì mối… Vân là bộ vest chỉn chu bên ngoài, bên trong là áo sơ mỉ trằng.Vẫn là gương mặt đẹp trai không góc chết và nụ gây mê khiến trái tim tôi lạc lối ngay từ lần gặp đầu tiên.Đặc.biệt là ánh mắt đen sâu thảm khiến tim tôi đập loạn nhịp mỗi lần nhìn vào nó.“Sao em còn đứng đấy? Lại đây."Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên đã gạt qua những mối nghỉ ngờ của tôi trước đó.Đúng là Đại Dương rồi.Nhưng anh hứa với tôi bỏ nghề trai bao rồi mà, anh còn đến đây làm gì? Sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt của tôi cứ thế lăn dài trên má."Sao, sao anh lại ở đây? Anh hứa với em chuyện gì anh quên rồi sao?"Đại Dương không hiểu vì sao tôi khóc, anh vừa đứng dậy đi về phía tôi vừa hỏi: "Anh hứa chuyện gì? Người hứa chẳng phải là em sao?"Câu hỏi của Đại Dương lại càng khiến tôi thất vọng.Tôi thẳng thần nói với anh:"Anh nói với em không làm trai bao nữa, vậy anh đến đây làm gì? Hay anh đã ngựa quen đường cũ rồi không thể bỏ được?"Tôi càng nói càng làm Đại Dương cười, anh vươn tay đóng cửa lại rồi lau nước mắt cho tôi:"Em đúng là ngốc thật đấy.Anh chỉ làm trai bao của riêng em thôi, anh không bỏ được nghề của mình, anh cũngkhông muốn bỏ."Tôi đẩy anh ra không cho anh ôm:"Anh nói chỉ làm trai bao của riêng em vậy anh tới đây làm gì?"Anh lấy tập hồ sơ trên tay của tôi rồi đi về ghế giám đốc ngồi xuống, sau đó chỉ vào ghế đối diện anh nghiêm túc nói:"Em ngồi đi."Thấy thái độ của anh quay ngoät 180 độ tôi giật mình.Tôi nghĩ anh sẽ thẳng thắn nói chuyện với tôi về nghề nghiệp.của anh nên tôi cũng nhanh chóng ngồi xuống để đối mặt.Không ngờ đập vào mắt tôi là bảng hiệu giám đốc LÊ ĐẠI DƯƠNG nấm chễm chệ giữa bàn, tôi chưa tin còn nhìn vào bảng tên đeo trước ngực anh cũng là hàng chữ giám đốc LÊ ĐẠI DƯƠNG kèm hình chân dung vô cùng đẹp trai của anh, nghiệm lại cái tên của showroom cũng là Đại Dương nữa.Còn cả mối quan hệ thân thiết giữa anh với sếp Thanh và sếp Dũng, rồi sự quen biết với anh Hải giám đốc showroom X nơi trước đây tôi làm việc.Vậy mà lúc trước tôi còn giàu trí tưởng tượng cho răng anh là người lưỡng tính có thể quan hệ với cả nam lãn nữ khiến cho tâm lý hoang mang nghỉ việc mất một ngày để đi khám bệnh.Rồi trước đây có lần tôi hỏi anh bố mẹ anh có biết anh làm nghề gì không anh cũng thẳng thắn thừa nhận họ biết.€òn có lần anh khoe với tôi chị hàng xóm của anh và rất nhiều người sống trong khu dân cư Green Bay là khách hàng của anh.Thì ra là khách hàng mua siêu xe chứ không phải khách hàng anh phục vụ với tư cách là trai bao.Giây phút này tôi ước mình là hậu duệ của tôn ngộ không có 72 phép thần thông biến hóa để biến mất khỏi đây không dấu vết.Đại Dương không biết tâm trạng của tôi lúc này, anh vừa vừa xem hồ sơ cá nhân của tôi vừa nghiêm túc hỏi:"Lưu Hạ Giang.Em muốn ứng tuyển vào vị trí nhân viên bán hàng của công ty Đại Dương đúng không?"Thấy anh vẫn tập trung dán mắt trên tập hồ sơ của tôi, tôi lén trườn xuống khỏi ghế rồi khom lưng đi về phía cửa để †ẩu thoát khỏi phòng giám đốc.Giọng nói nghiêm túc của Đại Dương vẫn đều đều vang lên:"Em tốt nghiệp ngành marketing trường đại học Ngoại Thương Hà Nội loại xuất säc, có một năm kinh nghiệm ở vị trí tương đương.Anh tuyên bố em đậu phỏng vấn.Từ nay em là nhân viên chính thức của công ty Đại Dương."Lúc tay tôi chạm vào tay nắm cửa liền bị Đại Dương ôm lấy eo rồi xoay người tôi đối"Em định chạy trốn anh à?".