Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 83: 83: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 33
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Đột nhiên, Cố Kim Triều siết chặt cánh tay đang cầm điện thoại lại.Nam thần?Nhìn nội dung cuộc đối thoại là biết kẻ gửi tin nhắn là Cố Trạch Khải.Cố Kim Triều lại lướt lên lịch sử trò chuyện, trên cơ bản đều là Đường Tuế nói chuyện, Cố Trạch Khải rất ít trả lời.Là Đường Tuế một lòng một dạ theo đuổi Cố Trạch Khải.Cố Kim Triều mặt không biểu cảm ném điện thoại cô lên sô pha.Còn anh thì về lại bàn đọc sách, bắt đầu làm việc.Nhưng anh không thể nào chuyên tâm vào công việc được, vừa nhìn thấy tài liệu thì trong đầu liền liên tưởng tới Đường Tuế.Anh nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi rồi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn."Camera đã sửa xong chưa?"Rất nhanh, đã nhận được tin nhắn trả lời."Hả? Không phải cậu nói không sửa nữa à? May mà tôi chưa vứt đi, nếu không thì lãng phí không biết bao nhiêu tiền."Cố Kim Triều nheo mắt nhìn tin nhắn."Sửa xong rồi thì trực tiếp phát nội dung cho tôi."Gửi tin nhắn xong, Cố Kim Triều ném điện thoại sang một bên.Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Đường Tuế trên sô pha.Hy vọng, em không lừa tôi.Đường Tuế đang ngủ ngon lành trên sô pha thì bỗng nhiên nghe Luân Hồi Kính nói.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, gửi một phần văn kiện cho Cố Trạch Khải, bắt buộc phải là tài liệu trong máy tính Cố Kim Triều, nhanh lên, nếu không sẽ bị điện giật.Đường Tuế nhíu mày, tuy chưa mở mắt ra nhưng cô lại vô hình cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.Cô mở mắt ra, nhìn về hướng mình cảm nhận được.Chỉ có! Cố Kim Triều đang cúi đầu làm việc."Ông xã."Đường Tuế nằm trên sô pha, gọi một tiếng."Ừ?"Cố Kim Triều đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ cô.Đường Tuế ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to mênh mông sương mù, đáng yêu một cách khó tả."Chúng ta cùng về ngủ nhé?"Đường Tuế mềm mại dò hỏi.Cố Kim Triều: "Chờ một lát."Đường Tuế cúi đầu, ngón tay nắm chặt làn váy mình.Phải nhanh chóng dụ Cố Kim Triều ra ngoài, nếu không sao cô có thể động vào máy tính anh được."Anh có thể ra ngoài lấy nước giúp em không?"Đường Tuế ngập ngừng, hơi nhỏ giọng."Có thể."Cố Kim Triều trả lời, ánh mắt nhìn Đường Tuế đột nhiên u ám sâu thẳm đi.Đầu lưỡi anh đẩy đẩy hàm răng rồi xoay người rời khỏi phòng.Cửa thư phòng vừa đóng lại, Đường Tuế liền bước tới trước bàn làm việc, mở máy tính, nhìn tài liệu trong đó, cuối cùng tầm mắt dừng trên một file tài liệu.Hình như là sách điện tử, tên cuộc chiến phố Wall, cuộc chiến thắng bất ngờ trên thị trường chứng khoán!Nhìn có vẻ nhiều.Đường Tuế nhìn, gật đầu.Tên Cố Trạch Khải kia, đầu óc toàn là rác, tâm địa gian xảo, anh ta nghĩ gì không biết.Không tự mình nỗ lực để giành lấy mọi thứ, mà cứ nghĩ tới mấy ý tưởng xấu xa tầm phèo này.Gửi xong, cô nhanh chóng xóa nó rồi rời khỏi bàn làm việc, tiếp tục ngồi trên sô pha.Đúng lúc, Cố Kim Triều bưng ly nước từ bên ngoài bước vào."Này, uống nước đi.""Cảm ơn ông xã."Đường Tuế ngọt ngào ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Cố Kim Triều rồi nhận ly nước trong tay anh.Vừa mới uống một ngụm.Thì nghe anh nói."Đường Tuế.Em không gạt tôi đâu nhỉ!"Giọng điệu bình thản, không nghe ra bất cứ phập phồng nào.“Khụ khụ khụ! ”.
Đột nhiên, Cố Kim Triều siết chặt cánh tay đang cầm điện thoại lại.
Nam thần?
Nhìn nội dung cuộc đối thoại là biết kẻ gửi tin nhắn là Cố Trạch Khải.
Cố Kim Triều lại lướt lên lịch sử trò chuyện, trên cơ bản đều là Đường Tuế nói chuyện, Cố Trạch Khải rất ít trả lời.
Là Đường Tuế một lòng một dạ theo đuổi Cố Trạch Khải.
Cố Kim Triều mặt không biểu cảm ném điện thoại cô lên sô pha.
Còn anh thì về lại bàn đọc sách, bắt đầu làm việc.
Nhưng anh không thể nào chuyên tâm vào công việc được, vừa nhìn thấy tài liệu thì trong đầu liền liên tưởng tới Đường Tuế.
Anh nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi rồi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn.
"Camera đã sửa xong chưa?"
Rất nhanh, đã nhận được tin nhắn trả lời.
"Hả? Không phải cậu nói không sửa nữa à? May mà tôi chưa vứt đi, nếu không thì lãng phí không biết bao nhiêu tiền.
"
Cố Kim Triều nheo mắt nhìn tin nhắn.
"Sửa xong rồi thì trực tiếp phát nội dung cho tôi.
"
Gửi tin nhắn xong, Cố Kim Triều ném điện thoại sang một bên.
Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Đường Tuế trên sô pha.
Hy vọng, em không lừa tôi.
Đường Tuế đang ngủ ngon lành trên sô pha thì bỗng nhiên nghe Luân Hồi Kính nói.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, gửi một phần văn kiện cho Cố Trạch Khải, bắt buộc phải là tài liệu trong máy tính Cố Kim Triều, nhanh lên, nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế nhíu mày, tuy chưa mở mắt ra nhưng cô lại vô hình cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
Cô mở mắt ra, nhìn về hướng mình cảm nhận được.
Chỉ có! Cố Kim Triều đang cúi đầu làm việc.
"Ông xã.
"
Đường Tuế nằm trên sô pha, gọi một tiếng.
"Ừ?"
Cố Kim Triều đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ cô.
Đường Tuế ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to mênh mông sương mù, đáng yêu một cách khó tả.
"Chúng ta cùng về ngủ nhé?"
Đường Tuế mềm mại dò hỏi.
Cố Kim Triều: "Chờ một lát.
"
Đường Tuế cúi đầu, ngón tay nắm chặt làn váy mình.
Phải nhanh chóng dụ Cố Kim Triều ra ngoài, nếu không sao cô có thể động vào máy tính anh được.
"Anh có thể ra ngoài lấy nước giúp em không?"
Đường Tuế ngập ngừng, hơi nhỏ giọng.
"Có thể.
"
Cố Kim Triều trả lời, ánh mắt nhìn Đường Tuế đột nhiên u ám sâu thẳm đi.
Đầu lưỡi anh đẩy đẩy hàm răng rồi xoay người rời khỏi phòng.
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Đường Tuế liền bước tới trước bàn làm việc, mở máy tính, nhìn tài liệu trong đó, cuối cùng tầm mắt dừng trên một file tài liệu.
Hình như là sách điện tử, tên cuộc chiến phố Wall, cuộc chiến thắng bất ngờ trên thị trường chứng khoán!
Nhìn có vẻ nhiều.
Đường Tuế nhìn, gật đầu.
Tên Cố Trạch Khải kia, đầu óc toàn là rác, tâm địa gian xảo, anh ta nghĩ gì không biết.
Không tự mình nỗ lực để giành lấy mọi thứ, mà cứ nghĩ tới mấy ý tưởng xấu xa tầm phèo này.
Gửi xong, cô nhanh chóng xóa nó rồi rời khỏi bàn làm việc, tiếp tục ngồi trên sô pha.
Đúng lúc, Cố Kim Triều bưng ly nước từ bên ngoài bước vào.
"Này, uống nước đi.
"
"Cảm ơn ông xã.
"
Đường Tuế ngọt ngào ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Cố Kim Triều rồi nhận ly nước trong tay anh.
Vừa mới uống một ngụm.
Thì nghe anh nói.
"Đường Tuế.
Em không gạt tôi đâu nhỉ!"
Giọng điệu bình thản, không nghe ra bất cứ phập phồng nào.
“Khụ khụ khụ! ”.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Đột nhiên, Cố Kim Triều siết chặt cánh tay đang cầm điện thoại lại.Nam thần?Nhìn nội dung cuộc đối thoại là biết kẻ gửi tin nhắn là Cố Trạch Khải.Cố Kim Triều lại lướt lên lịch sử trò chuyện, trên cơ bản đều là Đường Tuế nói chuyện, Cố Trạch Khải rất ít trả lời.Là Đường Tuế một lòng một dạ theo đuổi Cố Trạch Khải.Cố Kim Triều mặt không biểu cảm ném điện thoại cô lên sô pha.Còn anh thì về lại bàn đọc sách, bắt đầu làm việc.Nhưng anh không thể nào chuyên tâm vào công việc được, vừa nhìn thấy tài liệu thì trong đầu liền liên tưởng tới Đường Tuế.Anh nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi rồi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn."Camera đã sửa xong chưa?"Rất nhanh, đã nhận được tin nhắn trả lời."Hả? Không phải cậu nói không sửa nữa à? May mà tôi chưa vứt đi, nếu không thì lãng phí không biết bao nhiêu tiền."Cố Kim Triều nheo mắt nhìn tin nhắn."Sửa xong rồi thì trực tiếp phát nội dung cho tôi."Gửi tin nhắn xong, Cố Kim Triều ném điện thoại sang một bên.Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Đường Tuế trên sô pha.Hy vọng, em không lừa tôi.Đường Tuế đang ngủ ngon lành trên sô pha thì bỗng nhiên nghe Luân Hồi Kính nói.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, gửi một phần văn kiện cho Cố Trạch Khải, bắt buộc phải là tài liệu trong máy tính Cố Kim Triều, nhanh lên, nếu không sẽ bị điện giật.Đường Tuế nhíu mày, tuy chưa mở mắt ra nhưng cô lại vô hình cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.Cô mở mắt ra, nhìn về hướng mình cảm nhận được.Chỉ có! Cố Kim Triều đang cúi đầu làm việc."Ông xã."Đường Tuế nằm trên sô pha, gọi một tiếng."Ừ?"Cố Kim Triều đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ cô.Đường Tuế ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to mênh mông sương mù, đáng yêu một cách khó tả."Chúng ta cùng về ngủ nhé?"Đường Tuế mềm mại dò hỏi.Cố Kim Triều: "Chờ một lát."Đường Tuế cúi đầu, ngón tay nắm chặt làn váy mình.Phải nhanh chóng dụ Cố Kim Triều ra ngoài, nếu không sao cô có thể động vào máy tính anh được."Anh có thể ra ngoài lấy nước giúp em không?"Đường Tuế ngập ngừng, hơi nhỏ giọng."Có thể."Cố Kim Triều trả lời, ánh mắt nhìn Đường Tuế đột nhiên u ám sâu thẳm đi.Đầu lưỡi anh đẩy đẩy hàm răng rồi xoay người rời khỏi phòng.Cửa thư phòng vừa đóng lại, Đường Tuế liền bước tới trước bàn làm việc, mở máy tính, nhìn tài liệu trong đó, cuối cùng tầm mắt dừng trên một file tài liệu.Hình như là sách điện tử, tên cuộc chiến phố Wall, cuộc chiến thắng bất ngờ trên thị trường chứng khoán!Nhìn có vẻ nhiều.Đường Tuế nhìn, gật đầu.Tên Cố Trạch Khải kia, đầu óc toàn là rác, tâm địa gian xảo, anh ta nghĩ gì không biết.Không tự mình nỗ lực để giành lấy mọi thứ, mà cứ nghĩ tới mấy ý tưởng xấu xa tầm phèo này.Gửi xong, cô nhanh chóng xóa nó rồi rời khỏi bàn làm việc, tiếp tục ngồi trên sô pha.Đúng lúc, Cố Kim Triều bưng ly nước từ bên ngoài bước vào."Này, uống nước đi.""Cảm ơn ông xã."Đường Tuế ngọt ngào ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Cố Kim Triều rồi nhận ly nước trong tay anh.Vừa mới uống một ngụm.Thì nghe anh nói."Đường Tuế.Em không gạt tôi đâu nhỉ!"Giọng điệu bình thản, không nghe ra bất cứ phập phồng nào.“Khụ khụ khụ! ”.