Tác giả:

Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…

Chương 87: 87: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 37

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Trời ơi, Tuế Tuế, sao con lại tức giận.”“Mẹ không có ý đó!”Mẹ Đường thấy cô tức giận thì nhanh chóng giữ tay cô lại.“Con đúng là cô gái ngốc.”Đường Tuế mím môi không nói gì.“Haizz, còn không phải bởi vì chị của con không có địa vị gì ở nhà họ Cố sao, nếu người ta nói ra nói vào thì chị của con lại càng khó khăn hơn.”Đường Tuế cụp mắt xuống, nở nụ cười mỉa.Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.Tuy rằng lúc nguyên chủ bốn tuổi đã sống với ba mẹ Đường, nhưng mọi chuyện trước đó đều vẫn nhớ rõ.Cô biết ba mẹ Đường là bác trai bác gái của mình, bởi vì khi ba mẹ qua đời, cô còn nhỏ tuổi không nơi nương tựa.Lúc này bác trai mới quản lý sản nghiệp của nhà họ Đường, bác gái chăm sóc cô, chờ đến khi cô mười tám tuổi sẽ trả lại mọi thứ cho cô.Nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã được dạy dỗ ăn không ngồi rồi, không thích học tập, cũng không thích làm việc.Càng không thèm để ý đến sản nghiệp nhà họ Đường.Hơn nữa ba mẹ Đường đối xử với cô như con gái ruột, nguyên chủ cảm thấy không cần phải lấy lại.Dù sao cũng là người một nhà, sản nghiệp ở trong tay ai cũng giống nhau mà thôi.Mẹ Đường gọi Đường Tuế mấy lần.Đường Tuế ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười cợt.“Không có gì.”“Không có gì thì tốt, mẹ sợ con hiểu lầm mẹ.”Mẹ Đường nói xong thì kéo tay của Đường Tuế đi tìm Đường Dao.Đường Dao được không ít cô gái vây ở giữa.Đã lâu rồi cô ta chưa trải qua loại cảm giác được mọi người vây quanh như vậy.“Dao Dao, cậu giỏi quá, tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc của Đường Thị.”“Đúng đấy, những người được nâng đỡ như chúng tôi không sánh bằng được.”Đường Dao nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.“Này, nói bậy gì đó, chỉ là sản nghiệp trong nhà mà thôi, nếu mấy cậu tiếp quản gia nghiệp nhà mình, chắc chắn sẽ giỏi hơn tôi.”Mấy tiểu thư nhà giàu nghe Đường Dao nói vậy thì bất đắc dĩ cười cười.Sao bọn họ có thể so sánh với Đường Dao chứ, trong nhà Đường Dao chỉ có một mình cô ta, còn Đường Tuế chỉ ăn nhờ ở đậu, huống chi Đường Tuế lại là một bao cỏ.Đường Tuế đang ở xa nghe thấy, bỗng nhiên dừng bước nhìn mẹ Đường bên cạnh.“Mẹ, hiện tại Đường Dao là tổng giám đốc à?”Mẹ Đường nghe vậy, cười đắc ý.“Đúng vậy, chị con luôn cố gắng, lúc đầu vào công ty cũng làm từ vị trí thấp nhất, con bé đi lên bằng năng lực của mình.”Đường Tuế nghe vậy thì trợn mặt.“Công ty là của con, Đường Dao cũng coi như là làm việc cho con.”Mẹ Đường vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức đen lại.“Con nói bậy bạ gì đó, cái gì mà của con, chúng ta là người một nhà.”Mẹ Đường nói xong thì hất tay Đường Tuế ra.“Con còn nói bậy nói bạ thì mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa.”Cũng không biết hôm nay Đường Tuế uống nhầm thuốc gì.Cô bỗng nhiên ăn nói bậy bạ.Nhưng bà ta biết Đường Tuế sợ mình nói những lời này nhất.Quả nhiên Đường Tuế không nói gì.Nhưng Đường Dao và đám tiểu thư nhà giàu kia lại bắt đầu nói đùa.Mặc dù bọn họ ở nhà, không thể đến công ty làm việc, nhưng thân phận và địa vị chắc chắn tốt hơn Đường Tuế..

“Trời ơi, Tuế Tuế, sao con lại tức giận.

“Mẹ không có ý đó!”

Mẹ Đường thấy cô tức giận thì nhanh chóng giữ tay cô lại.

“Con đúng là cô gái ngốc.

Đường Tuế mím môi không nói gì.

“Haizz, còn không phải bởi vì chị của con không có địa vị gì ở nhà họ Cố sao, nếu người ta nói ra nói vào thì chị của con lại càng khó khăn hơn.

Đường Tuế cụp mắt xuống, nở nụ cười mỉa.

Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Tuy rằng lúc nguyên chủ bốn tuổi đã sống với ba mẹ Đường, nhưng mọi chuyện trước đó đều vẫn nhớ rõ.

Cô biết ba mẹ Đường là bác trai bác gái của mình, bởi vì khi ba mẹ qua đời, cô còn nhỏ tuổi không nơi nương tựa.

Lúc này bác trai mới quản lý sản nghiệp của nhà họ Đường, bác gái chăm sóc cô, chờ đến khi cô mười tám tuổi sẽ trả lại mọi thứ cho cô.

Nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã được dạy dỗ ăn không ngồi rồi, không thích học tập, cũng không thích làm việc.

Càng không thèm để ý đến sản nghiệp nhà họ Đường.

Hơn nữa ba mẹ Đường đối xử với cô như con gái ruột, nguyên chủ cảm thấy không cần phải lấy lại.

Dù sao cũng là người một nhà, sản nghiệp ở trong tay ai cũng giống nhau mà thôi.

Mẹ Đường gọi Đường Tuế mấy lần.

Đường Tuế ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười cợt.

“Không có gì.

“Không có gì thì tốt, mẹ sợ con hiểu lầm mẹ.

Mẹ Đường nói xong thì kéo tay của Đường Tuế đi tìm Đường Dao.

Đường Dao được không ít cô gái vây ở giữa.

Đã lâu rồi cô ta chưa trải qua loại cảm giác được mọi người vây quanh như vậy.

“Dao Dao, cậu giỏi quá, tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc của Đường Thị.

“Đúng đấy, những người được nâng đỡ như chúng tôi không sánh bằng được.

Đường Dao nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

“Này, nói bậy gì đó, chỉ là sản nghiệp trong nhà mà thôi, nếu mấy cậu tiếp quản gia nghiệp nhà mình, chắc chắn sẽ giỏi hơn tôi.

Mấy tiểu thư nhà giàu nghe Đường Dao nói vậy thì bất đắc dĩ cười cười.

Sao bọn họ có thể so sánh với Đường Dao chứ, trong nhà Đường Dao chỉ có một mình cô ta, còn Đường Tuế chỉ ăn nhờ ở đậu, huống chi Đường Tuế lại là một bao cỏ.

Đường Tuế đang ở xa nghe thấy, bỗng nhiên dừng bước nhìn mẹ Đường bên cạnh.

“Mẹ, hiện tại Đường Dao là tổng giám đốc à?”

Mẹ Đường nghe vậy, cười đắc ý.

“Đúng vậy, chị con luôn cố gắng, lúc đầu vào công ty cũng làm từ vị trí thấp nhất, con bé đi lên bằng năng lực của mình.

Đường Tuế nghe vậy thì trợn mặt.

“Công ty là của con, Đường Dao cũng coi như là làm việc cho con.

Mẹ Đường vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức đen lại.

“Con nói bậy bạ gì đó, cái gì mà của con, chúng ta là người một nhà.

Mẹ Đường nói xong thì hất tay Đường Tuế ra.

“Con còn nói bậy nói bạ thì mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa.

Cũng không biết hôm nay Đường Tuế uống nhầm thuốc gì.

Cô bỗng nhiên ăn nói bậy bạ.

Nhưng bà ta biết Đường Tuế sợ mình nói những lời này nhất.

Quả nhiên Đường Tuế không nói gì.

Nhưng Đường Dao và đám tiểu thư nhà giàu kia lại bắt đầu nói đùa.

Mặc dù bọn họ ở nhà, không thể đến công ty làm việc, nhưng thân phận và địa vị chắc chắn tốt hơn Đường Tuế.

.

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Trời ơi, Tuế Tuế, sao con lại tức giận.”“Mẹ không có ý đó!”Mẹ Đường thấy cô tức giận thì nhanh chóng giữ tay cô lại.“Con đúng là cô gái ngốc.”Đường Tuế mím môi không nói gì.“Haizz, còn không phải bởi vì chị của con không có địa vị gì ở nhà họ Cố sao, nếu người ta nói ra nói vào thì chị của con lại càng khó khăn hơn.”Đường Tuế cụp mắt xuống, nở nụ cười mỉa.Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.Tuy rằng lúc nguyên chủ bốn tuổi đã sống với ba mẹ Đường, nhưng mọi chuyện trước đó đều vẫn nhớ rõ.Cô biết ba mẹ Đường là bác trai bác gái của mình, bởi vì khi ba mẹ qua đời, cô còn nhỏ tuổi không nơi nương tựa.Lúc này bác trai mới quản lý sản nghiệp của nhà họ Đường, bác gái chăm sóc cô, chờ đến khi cô mười tám tuổi sẽ trả lại mọi thứ cho cô.Nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã được dạy dỗ ăn không ngồi rồi, không thích học tập, cũng không thích làm việc.Càng không thèm để ý đến sản nghiệp nhà họ Đường.Hơn nữa ba mẹ Đường đối xử với cô như con gái ruột, nguyên chủ cảm thấy không cần phải lấy lại.Dù sao cũng là người một nhà, sản nghiệp ở trong tay ai cũng giống nhau mà thôi.Mẹ Đường gọi Đường Tuế mấy lần.Đường Tuế ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười cợt.“Không có gì.”“Không có gì thì tốt, mẹ sợ con hiểu lầm mẹ.”Mẹ Đường nói xong thì kéo tay của Đường Tuế đi tìm Đường Dao.Đường Dao được không ít cô gái vây ở giữa.Đã lâu rồi cô ta chưa trải qua loại cảm giác được mọi người vây quanh như vậy.“Dao Dao, cậu giỏi quá, tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc của Đường Thị.”“Đúng đấy, những người được nâng đỡ như chúng tôi không sánh bằng được.”Đường Dao nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.“Này, nói bậy gì đó, chỉ là sản nghiệp trong nhà mà thôi, nếu mấy cậu tiếp quản gia nghiệp nhà mình, chắc chắn sẽ giỏi hơn tôi.”Mấy tiểu thư nhà giàu nghe Đường Dao nói vậy thì bất đắc dĩ cười cười.Sao bọn họ có thể so sánh với Đường Dao chứ, trong nhà Đường Dao chỉ có một mình cô ta, còn Đường Tuế chỉ ăn nhờ ở đậu, huống chi Đường Tuế lại là một bao cỏ.Đường Tuế đang ở xa nghe thấy, bỗng nhiên dừng bước nhìn mẹ Đường bên cạnh.“Mẹ, hiện tại Đường Dao là tổng giám đốc à?”Mẹ Đường nghe vậy, cười đắc ý.“Đúng vậy, chị con luôn cố gắng, lúc đầu vào công ty cũng làm từ vị trí thấp nhất, con bé đi lên bằng năng lực của mình.”Đường Tuế nghe vậy thì trợn mặt.“Công ty là của con, Đường Dao cũng coi như là làm việc cho con.”Mẹ Đường vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức đen lại.“Con nói bậy bạ gì đó, cái gì mà của con, chúng ta là người một nhà.”Mẹ Đường nói xong thì hất tay Đường Tuế ra.“Con còn nói bậy nói bạ thì mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa.”Cũng không biết hôm nay Đường Tuế uống nhầm thuốc gì.Cô bỗng nhiên ăn nói bậy bạ.Nhưng bà ta biết Đường Tuế sợ mình nói những lời này nhất.Quả nhiên Đường Tuế không nói gì.Nhưng Đường Dao và đám tiểu thư nhà giàu kia lại bắt đầu nói đùa.Mặc dù bọn họ ở nhà, không thể đến công ty làm việc, nhưng thân phận và địa vị chắc chắn tốt hơn Đường Tuế..

Chương 87: 87: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 37