Tác giả:

Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…

Chương 105: 105: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 55

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Luân Hồi Kính: “Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều +90, tổng là 95.”Đường Tuế đang mê mang, đột nhiên trừng to hai mắt.Ơ, rốt cuộc là chuyện gì vậy.Đang yên đang lành, tại sao giá trị hắc hóa lại tăng vọt như thế.Chuyện này rất đáng sợ đó.Đường Tuế: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Luân Hồi Kính: Bắt đầu bị bại lộ rồi, anh ta đã biết, mình mất trí nhớ là do bị cô đập.Đường Tuế:!!!Quả nhiên không thể làm chuyện xấu, một khi đã làm ắt sẽ bị bại lộ.Vốn dĩ giá trị hắc hóa có thể quay về 0 rồi, nhưng bây giờ lại tăng vọt lên.“Cố Kim Triều.”Đường Tuế thoáng sợ hãi, giọng nói cũng hơi run rẩy.“Sao thế, em sợ anh à?”Cố Kim Triều chống hai tay lên giường, đè Đường Tuế xuống dưới người mình.Đường Tuế nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt sáng ngời, long lanh.Hàm răng trắng như tuyết, cô cắn chặt môi dưới mình, căng thẳng, hoảng hốt nhìn Cố Kim Triều.Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt ga trải giường, cả người liều mạng lui về sau, cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.“Không, không sợ.”Giọng Đường Tuế rất nhỏ, có chút lắp bắp.“Đường Tuế.”Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều siết chặt cằm Đường Tuế.Rồi hung tợn nói: “Anh đã sớm nói với em rồi, không nên lừa anh.”“Sao, coi anh như thằng ngốc mà đùa cợt, em rất vui à?”Lời nói của Cố Kim Triều cũng dần dần trở nên nguy hiểm.“Em! ”Đường Tuế rất muốn giải thích, nhưng cũng không thể nào giải thích.Khi cô vừa xuyên qua, đúng lúc nguyên chủ đang tranh chấp với anh, nhưng sau đó!Sau đó, cô cũng không gạt anh mà.“Đúng là lúc trước anh không thích em.Là em nói dối anh, là em đập bình hoa vào đầu anh, nhưng đó cũng là do anh bóp cổ em trước mà! Em sai, cả hai chúng ta cũng đều sai.”Sau khi Đường Tuế nói xong những lời này, cô dễ dàng cảm nhận được hơi thở trên người của Cố Kim Triều càng lạnh băng hơn.“Nhưng anh không tin em nữa rồi.”Giọng Cố Kim Triều lạnh lẽo như ngâm trong băng.Đường Tuế cắn môi, có chút không biết phải làm sao.Trước đây, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, nên nhất thời cũng không biết phải xử lí như thế nào.Đường Tuế đang định nói tiếp, nhưng Cố Kim Triều đã đứng dậy rời đi.“Bang…”, cửa phòng bị đóng lại.Bên trong căn phòng lớn này, chỉ còn một mình Đường Tuế.Đường Tuế: Phải làm sao bây giờ?Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm bánh ngọt cho Cố Kim Triều.Đường Tuế: Giá trị hắc hóa đã lên tới 95 rồi.Mi có chắc sau khi làm bánh ngọt là có thể xong chuyện không?Cô không tin.Luân Hồi Kính: Nhanh chóng đi làm nhiệm vụ, cảnh cáo điện giật.Đường Tuế khẽ vỗ mặt, nhíu mày, xuống giường.Khi xuống dưới lầu, cũng không có ai ở đó cả.Bởi vì quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt nên khi trời tối, Cố Kim Triều sẽ để bọn họ trở về.Căn nhà trông có chút lạnh lẽo.Mắt Đường Tuế đỏ lên.Cô mấp máy môi, đứng trong bếp, đeo tạp dề vào trước, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng điểm nhẹ lên cằm mình.Phải làm gì đây?Ánh mắt cô khẽ va chạm vào chai rượu ở trong tủ rượu.Đúng rồi, làm chiếc bánh tart chocolate nhân rượu.Nghĩ đến đây, mắt cô sáng lên, đầy hào hứng bắt đầu làm.Bộ não thì biết làm nhưng chân tay thì không, đặc biệt là làm bánh ngọt kiểu này, hơi khó.Ừm, lần đầu tiên, thất bại..

Luân Hồi Kính: “Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều +90, tổng là 95.

Đường Tuế đang mê mang, đột nhiên trừng to hai mắt.

Ơ, rốt cuộc là chuyện gì vậy.

Đang yên đang lành, tại sao giá trị hắc hóa lại tăng vọt như thế.

Chuyện này rất đáng sợ đó.

Đường Tuế: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Luân Hồi Kính: Bắt đầu bị bại lộ rồi, anh ta đã biết, mình mất trí nhớ là do bị cô đập.

Đường Tuế:!!!

Quả nhiên không thể làm chuyện xấu, một khi đã làm ắt sẽ bị bại lộ.

Vốn dĩ giá trị hắc hóa có thể quay về 0 rồi, nhưng bây giờ lại tăng vọt lên.

“Cố Kim Triều.

Đường Tuế thoáng sợ hãi, giọng nói cũng hơi run rẩy.

“Sao thế, em sợ anh à?”

Cố Kim Triều chống hai tay lên giường, đè Đường Tuế xuống dưới người mình.

Đường Tuế nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt sáng ngời, long lanh.

Hàm răng trắng như tuyết, cô cắn chặt môi dưới mình, căng thẳng, hoảng hốt nhìn Cố Kim Triều.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt ga trải giường, cả người liều mạng lui về sau, cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.

“Không, không sợ.

Giọng Đường Tuế rất nhỏ, có chút lắp bắp.

“Đường Tuế.

Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều siết chặt cằm Đường Tuế.

Rồi hung tợn nói: “Anh đã sớm nói với em rồi, không nên lừa anh.

“Sao, coi anh như thằng ngốc mà đùa cợt, em rất vui à?”

Lời nói của Cố Kim Triều cũng dần dần trở nên nguy hiểm.

“Em! ”

Đường Tuế rất muốn giải thích, nhưng cũng không thể nào giải thích.

Khi cô vừa xuyên qua, đúng lúc nguyên chủ đang tranh chấp với anh, nhưng sau đó!

Sau đó, cô cũng không gạt anh mà.

“Đúng là lúc trước anh không thích em.

Là em nói dối anh, là em đập bình hoa vào đầu anh, nhưng đó cũng là do anh bóp cổ em trước mà! Em sai, cả hai chúng ta cũng đều sai.

Sau khi Đường Tuế nói xong những lời này, cô dễ dàng cảm nhận được hơi thở trên người của Cố Kim Triều càng lạnh băng hơn.

“Nhưng anh không tin em nữa rồi.

Giọng Cố Kim Triều lạnh lẽo như ngâm trong băng.

Đường Tuế cắn môi, có chút không biết phải làm sao.

Trước đây, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, nên nhất thời cũng không biết phải xử lí như thế nào.

Đường Tuế đang định nói tiếp, nhưng Cố Kim Triều đã đứng dậy rời đi.

“Bang…”, cửa phòng bị đóng lại.

Bên trong căn phòng lớn này, chỉ còn một mình Đường Tuế.

Đường Tuế: Phải làm sao bây giờ?

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm bánh ngọt cho Cố Kim Triều.

Đường Tuế: Giá trị hắc hóa đã lên tới 95 rồi.

Mi có chắc sau khi làm bánh ngọt là có thể xong chuyện không?

Cô không tin.

Luân Hồi Kính: Nhanh chóng đi làm nhiệm vụ, cảnh cáo điện giật.

Đường Tuế khẽ vỗ mặt, nhíu mày, xuống giường.

Khi xuống dưới lầu, cũng không có ai ở đó cả.

Bởi vì quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt nên khi trời tối, Cố Kim Triều sẽ để bọn họ trở về.

Căn nhà trông có chút lạnh lẽo.

Mắt Đường Tuế đỏ lên.

Cô mấp máy môi, đứng trong bếp, đeo tạp dề vào trước, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng điểm nhẹ lên cằm mình.

Phải làm gì đây?

Ánh mắt cô khẽ va chạm vào chai rượu ở trong tủ rượu.

Đúng rồi, làm chiếc bánh tart chocolate nhân rượu.

Nghĩ đến đây, mắt cô sáng lên, đầy hào hứng bắt đầu làm.

Bộ não thì biết làm nhưng chân tay thì không, đặc biệt là làm bánh ngọt kiểu này, hơi khó.

Ừm, lần đầu tiên, thất bại.

.

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Luân Hồi Kính: “Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều +90, tổng là 95.”Đường Tuế đang mê mang, đột nhiên trừng to hai mắt.Ơ, rốt cuộc là chuyện gì vậy.Đang yên đang lành, tại sao giá trị hắc hóa lại tăng vọt như thế.Chuyện này rất đáng sợ đó.Đường Tuế: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Luân Hồi Kính: Bắt đầu bị bại lộ rồi, anh ta đã biết, mình mất trí nhớ là do bị cô đập.Đường Tuế:!!!Quả nhiên không thể làm chuyện xấu, một khi đã làm ắt sẽ bị bại lộ.Vốn dĩ giá trị hắc hóa có thể quay về 0 rồi, nhưng bây giờ lại tăng vọt lên.“Cố Kim Triều.”Đường Tuế thoáng sợ hãi, giọng nói cũng hơi run rẩy.“Sao thế, em sợ anh à?”Cố Kim Triều chống hai tay lên giường, đè Đường Tuế xuống dưới người mình.Đường Tuế nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt sáng ngời, long lanh.Hàm răng trắng như tuyết, cô cắn chặt môi dưới mình, căng thẳng, hoảng hốt nhìn Cố Kim Triều.Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt ga trải giường, cả người liều mạng lui về sau, cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.“Không, không sợ.”Giọng Đường Tuế rất nhỏ, có chút lắp bắp.“Đường Tuế.”Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều siết chặt cằm Đường Tuế.Rồi hung tợn nói: “Anh đã sớm nói với em rồi, không nên lừa anh.”“Sao, coi anh như thằng ngốc mà đùa cợt, em rất vui à?”Lời nói của Cố Kim Triều cũng dần dần trở nên nguy hiểm.“Em! ”Đường Tuế rất muốn giải thích, nhưng cũng không thể nào giải thích.Khi cô vừa xuyên qua, đúng lúc nguyên chủ đang tranh chấp với anh, nhưng sau đó!Sau đó, cô cũng không gạt anh mà.“Đúng là lúc trước anh không thích em.Là em nói dối anh, là em đập bình hoa vào đầu anh, nhưng đó cũng là do anh bóp cổ em trước mà! Em sai, cả hai chúng ta cũng đều sai.”Sau khi Đường Tuế nói xong những lời này, cô dễ dàng cảm nhận được hơi thở trên người của Cố Kim Triều càng lạnh băng hơn.“Nhưng anh không tin em nữa rồi.”Giọng Cố Kim Triều lạnh lẽo như ngâm trong băng.Đường Tuế cắn môi, có chút không biết phải làm sao.Trước đây, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, nên nhất thời cũng không biết phải xử lí như thế nào.Đường Tuế đang định nói tiếp, nhưng Cố Kim Triều đã đứng dậy rời đi.“Bang…”, cửa phòng bị đóng lại.Bên trong căn phòng lớn này, chỉ còn một mình Đường Tuế.Đường Tuế: Phải làm sao bây giờ?Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm bánh ngọt cho Cố Kim Triều.Đường Tuế: Giá trị hắc hóa đã lên tới 95 rồi.Mi có chắc sau khi làm bánh ngọt là có thể xong chuyện không?Cô không tin.Luân Hồi Kính: Nhanh chóng đi làm nhiệm vụ, cảnh cáo điện giật.Đường Tuế khẽ vỗ mặt, nhíu mày, xuống giường.Khi xuống dưới lầu, cũng không có ai ở đó cả.Bởi vì quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt nên khi trời tối, Cố Kim Triều sẽ để bọn họ trở về.Căn nhà trông có chút lạnh lẽo.Mắt Đường Tuế đỏ lên.Cô mấp máy môi, đứng trong bếp, đeo tạp dề vào trước, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng điểm nhẹ lên cằm mình.Phải làm gì đây?Ánh mắt cô khẽ va chạm vào chai rượu ở trong tủ rượu.Đúng rồi, làm chiếc bánh tart chocolate nhân rượu.Nghĩ đến đây, mắt cô sáng lên, đầy hào hứng bắt đầu làm.Bộ não thì biết làm nhưng chân tay thì không, đặc biệt là làm bánh ngọt kiểu này, hơi khó.Ừm, lần đầu tiên, thất bại..

Chương 105: 105: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 55