Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 133: 133: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 26
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Không nghĩ nhiều nữa, Đường Tuế dùng sức vung tay ra, nghiên mực trên bàn theo đó mà bay ra ngoài.Lúc Đế Huyền nhận ra thì không còn cứu vãn được nữa, nghiên mực đã rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ thành từng mảnh nhỏ."Đó là nghiên mực mà trẫm yêu thích nhất."Đường Tuế rũ đầu, tay trái che đi tay phải mình.Nghe thấy lời này của Đế Huyền, mắt nàng đột nhiên lóe lên một tia vui mừng.Ha ha, đoán đúng rồi, quả nhiên là cái Đế Huyền thích nhất.Nhiệm vụ hoàn thành."Đường Tuế."Đế Huyền nghiến răng nghiến lợi gọi."Nàng cố ý!"Đường Tuế giả bộ tủi thân giơ tay phải của mình ra."Thiếp oan uổng mà.""Tay đều đỏ lên nè."Đế Huyền nhìn thoáng qua tay nàng.Cổ tay vốn trắng nõn như tuyết, giờ lại xuất hiện một vết xanh tím ghê người."Ta không cố ý mà."Nếu lúc trước còn có chút giả bộ, thì bây giờ Đường Tuế thật sự đau.Từng giọt nước mắt tuôn rơi, nàng cắn chặt môi dưới, đôi mắt to ướt sũng nhìn Đế Huyền."Thôi bỏ đi."Đế Huyền bất đắc dĩ khoát tay."Tạ ơn Hoàng thượng."Đường Tuế cười yếu ớt.Mang theo một chút dịu dàng đáng yêu."Không đau à?"Đế Huyền hỏi."Đau."Đường Tuế khẽ nhíu mày, nhìn cổ tay mình, trong giọng nói cũng mang theo chút mất mát."Đồ ngốc."Đế Huyền kéo tay nàng lại, nhẹ nhàng xoa nắn, ánh mắt cũng cực kì chăm chú, giống như đang vuốt ve trân bảo quý giá nhất thế gian."Người đâu, lấy rượu thuốc mà Uy Nhuy quốc tiến cống lên đây."Đế Huyền vừa ra lệnh xong, rất nhanh đã có tiểu thái giám dâng rượu thuốc lên."Bây giờ ta sẽ xoa bóp cho nàng, có lẽ sẽ hơi đau đấy.""Ừm."Đường Tuế ngoan ngoãn gật đầu."Nếu đau quá, nàng có thể kêu lên.""À."Đường Tuế gật đầu, rồi hít sâu một hơi.Tầm mắt của nàng dán chặt vào bình rượu bên cạnh.Ánh mắt sáng lên.Ngón tay cái của Đế Huyền nhẹ nhàng xoa nắn cho Đường Tuế, Đường Tuế bị đau, lập tức thu tầm mắt về, miệng cũng bắt đầu rầm rì.Đế Huyền nghe thấy âm thanh này của nàng, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô nóng."Nàng im miệng đi."Lực tay cũng không giảm đi chút nào.Đường Tuế cắn môi, khó hiểu nhìn Đế Huyền.Bạo quân quả nhiên là đồ xấu xa, chính hắn là người nói nếu nàng thấy đau thì kêu lên chứ ai.Bây giờ, cũng chính hắn bảo nàng im miệng đi.Uất ức.Đế Huyền xoa bóp cho tới khi thấy vết xanh tím đã tan đi hơn nửa, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, rượu thuốc mà Uy Nhuy quốc tiến cống, đúng là không tệ."Nàng ngồi đây nghỉ ngơi đi, trẫm ra xem tấu chương."Đế Huyền thấy thân thể mình không có chút khác thường nào, bèn đứng dậy đi đến án thư trước mặt.Đường Tuế ngồi trên nhuyễn tháp, đôi mắt sáng long lanh lén nhìn Đế Huyền, thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt rất tập trung.Rất hiển nhiên, bây giờ hắn không có thời gian chú ý đến nàng.Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế, trộm mò tới gần bình rượu.Cuối cùng, ngón tay cũng cầm được bình rượu.Đường Tuế nhẹ nhàng nhấc bình lên, đưa đến trước mặt mình.Lại lén nhìn thoáng qua Đế Huyền, Đế Huyền vẫn không chú ý tới bên này.Ngón tay cầm bình rượu, từ từ đưa đến bên môi, hít một hơi thật sâu, thơm ngát, dư vị đọng lại rất lâu..
Không nghĩ nhiều nữa, Đường Tuế dùng sức vung tay ra, nghiên mực trên bàn theo đó mà bay ra ngoài.
Lúc Đế Huyền nhận ra thì không còn cứu vãn được nữa, nghiên mực đã rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Đó là nghiên mực mà trẫm yêu thích nhất.
"
Đường Tuế rũ đầu, tay trái che đi tay phải mình.
Nghe thấy lời này của Đế Huyền, mắt nàng đột nhiên lóe lên một tia vui mừng.
Ha ha, đoán đúng rồi, quả nhiên là cái Đế Huyền thích nhất.
Nhiệm vụ hoàn thành.
"Đường Tuế.
"
Đế Huyền nghiến răng nghiến lợi gọi.
"Nàng cố ý!"
Đường Tuế giả bộ tủi thân giơ tay phải của mình ra.
"Thiếp oan uổng mà.
"
"Tay đều đỏ lên nè.
"
Đế Huyền nhìn thoáng qua tay nàng.
Cổ tay vốn trắng nõn như tuyết, giờ lại xuất hiện một vết xanh tím ghê người.
"Ta không cố ý mà.
"
Nếu lúc trước còn có chút giả bộ, thì bây giờ Đường Tuế thật sự đau.
Từng giọt nước mắt tuôn rơi, nàng cắn chặt môi dưới, đôi mắt to ướt sũng nhìn Đế Huyền.
"Thôi bỏ đi.
"
Đế Huyền bất đắc dĩ khoát tay.
"Tạ ơn Hoàng thượng.
"
Đường Tuế cười yếu ớt.
Mang theo một chút dịu dàng đáng yêu.
"Không đau à?"
Đế Huyền hỏi.
"Đau.
"
Đường Tuế khẽ nhíu mày, nhìn cổ tay mình, trong giọng nói cũng mang theo chút mất mát.
"Đồ ngốc.
"
Đế Huyền kéo tay nàng lại, nhẹ nhàng xoa nắn, ánh mắt cũng cực kì chăm chú, giống như đang vuốt ve trân bảo quý giá nhất thế gian.
"Người đâu, lấy rượu thuốc mà Uy Nhuy quốc tiến cống lên đây.
"
Đế Huyền vừa ra lệnh xong, rất nhanh đã có tiểu thái giám dâng rượu thuốc lên.
"Bây giờ ta sẽ xoa bóp cho nàng, có lẽ sẽ hơi đau đấy.
"
"Ừm.
"
Đường Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
"Nếu đau quá, nàng có thể kêu lên.
"
"À.
"
Đường Tuế gật đầu, rồi hít sâu một hơi.
Tầm mắt của nàng dán chặt vào bình rượu bên cạnh.
Ánh mắt sáng lên.
Ngón tay cái của Đế Huyền nhẹ nhàng xoa nắn cho Đường Tuế, Đường Tuế bị đau, lập tức thu tầm mắt về, miệng cũng bắt đầu rầm rì.
Đế Huyền nghe thấy âm thanh này của nàng, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.
"Nàng im miệng đi.
"
Lực tay cũng không giảm đi chút nào.
Đường Tuế cắn môi, khó hiểu nhìn Đế Huyền.
Bạo quân quả nhiên là đồ xấu xa, chính hắn là người nói nếu nàng thấy đau thì kêu lên chứ ai.
Bây giờ, cũng chính hắn bảo nàng im miệng đi.
Uất ức.
Đế Huyền xoa bóp cho tới khi thấy vết xanh tím đã tan đi hơn nửa, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, rượu thuốc mà Uy Nhuy quốc tiến cống, đúng là không tệ.
"Nàng ngồi đây nghỉ ngơi đi, trẫm ra xem tấu chương.
"
Đế Huyền thấy thân thể mình không có chút khác thường nào, bèn đứng dậy đi đến án thư trước mặt.
Đường Tuế ngồi trên nhuyễn tháp, đôi mắt sáng long lanh lén nhìn Đế Huyền, thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt rất tập trung.
Rất hiển nhiên, bây giờ hắn không có thời gian chú ý đến nàng.
Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế, trộm mò tới gần bình rượu.
Cuối cùng, ngón tay cũng cầm được bình rượu.
Đường Tuế nhẹ nhàng nhấc bình lên, đưa đến trước mặt mình.
Lại lén nhìn thoáng qua Đế Huyền, Đế Huyền vẫn không chú ý tới bên này.
Ngón tay cầm bình rượu, từ từ đưa đến bên môi, hít một hơi thật sâu, thơm ngát, dư vị đọng lại rất lâu.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Không nghĩ nhiều nữa, Đường Tuế dùng sức vung tay ra, nghiên mực trên bàn theo đó mà bay ra ngoài.Lúc Đế Huyền nhận ra thì không còn cứu vãn được nữa, nghiên mực đã rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ thành từng mảnh nhỏ."Đó là nghiên mực mà trẫm yêu thích nhất."Đường Tuế rũ đầu, tay trái che đi tay phải mình.Nghe thấy lời này của Đế Huyền, mắt nàng đột nhiên lóe lên một tia vui mừng.Ha ha, đoán đúng rồi, quả nhiên là cái Đế Huyền thích nhất.Nhiệm vụ hoàn thành."Đường Tuế."Đế Huyền nghiến răng nghiến lợi gọi."Nàng cố ý!"Đường Tuế giả bộ tủi thân giơ tay phải của mình ra."Thiếp oan uổng mà.""Tay đều đỏ lên nè."Đế Huyền nhìn thoáng qua tay nàng.Cổ tay vốn trắng nõn như tuyết, giờ lại xuất hiện một vết xanh tím ghê người."Ta không cố ý mà."Nếu lúc trước còn có chút giả bộ, thì bây giờ Đường Tuế thật sự đau.Từng giọt nước mắt tuôn rơi, nàng cắn chặt môi dưới, đôi mắt to ướt sũng nhìn Đế Huyền."Thôi bỏ đi."Đế Huyền bất đắc dĩ khoát tay."Tạ ơn Hoàng thượng."Đường Tuế cười yếu ớt.Mang theo một chút dịu dàng đáng yêu."Không đau à?"Đế Huyền hỏi."Đau."Đường Tuế khẽ nhíu mày, nhìn cổ tay mình, trong giọng nói cũng mang theo chút mất mát."Đồ ngốc."Đế Huyền kéo tay nàng lại, nhẹ nhàng xoa nắn, ánh mắt cũng cực kì chăm chú, giống như đang vuốt ve trân bảo quý giá nhất thế gian."Người đâu, lấy rượu thuốc mà Uy Nhuy quốc tiến cống lên đây."Đế Huyền vừa ra lệnh xong, rất nhanh đã có tiểu thái giám dâng rượu thuốc lên."Bây giờ ta sẽ xoa bóp cho nàng, có lẽ sẽ hơi đau đấy.""Ừm."Đường Tuế ngoan ngoãn gật đầu."Nếu đau quá, nàng có thể kêu lên.""À."Đường Tuế gật đầu, rồi hít sâu một hơi.Tầm mắt của nàng dán chặt vào bình rượu bên cạnh.Ánh mắt sáng lên.Ngón tay cái của Đế Huyền nhẹ nhàng xoa nắn cho Đường Tuế, Đường Tuế bị đau, lập tức thu tầm mắt về, miệng cũng bắt đầu rầm rì.Đế Huyền nghe thấy âm thanh này của nàng, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô nóng."Nàng im miệng đi."Lực tay cũng không giảm đi chút nào.Đường Tuế cắn môi, khó hiểu nhìn Đế Huyền.Bạo quân quả nhiên là đồ xấu xa, chính hắn là người nói nếu nàng thấy đau thì kêu lên chứ ai.Bây giờ, cũng chính hắn bảo nàng im miệng đi.Uất ức.Đế Huyền xoa bóp cho tới khi thấy vết xanh tím đã tan đi hơn nửa, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, rượu thuốc mà Uy Nhuy quốc tiến cống, đúng là không tệ."Nàng ngồi đây nghỉ ngơi đi, trẫm ra xem tấu chương."Đế Huyền thấy thân thể mình không có chút khác thường nào, bèn đứng dậy đi đến án thư trước mặt.Đường Tuế ngồi trên nhuyễn tháp, đôi mắt sáng long lanh lén nhìn Đế Huyền, thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt rất tập trung.Rất hiển nhiên, bây giờ hắn không có thời gian chú ý đến nàng.Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế, trộm mò tới gần bình rượu.Cuối cùng, ngón tay cũng cầm được bình rượu.Đường Tuế nhẹ nhàng nhấc bình lên, đưa đến trước mặt mình.Lại lén nhìn thoáng qua Đế Huyền, Đế Huyền vẫn không chú ý tới bên này.Ngón tay cầm bình rượu, từ từ đưa đến bên môi, hít một hơi thật sâu, thơm ngát, dư vị đọng lại rất lâu..