Tác giả:

Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…

Chương 174: 174: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 12

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Ai biết được cô ta có âm thầm nhận thứ tốt gì từ Đường Tuế nên mới cho Đường Tuế tiếp cận cậu không."Tống Bân nhíu mày, bước qua, rót một cốc nước cho Lục Cảnh Ngôn trước."Tôi đã bảo nhìn cô ấy hơi quen quen, thì ra là Đường Tuế.""Bình thường cô ta đều trang điểm đậm, lố lăng giả tạo, đột nhiên để mặt mộc làm tôi không nhận ra được luôn.""Cô ta tìm mọi cách tiếp cận cậu như vậy, chắc chắn có ý đồ xấu.""Cậu là ảnh đế, dính dáng đến loại người này sẽ là bẩn danh tiếng của cậu."Tống Bân nói xong, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.Giống như Đường Tuế là thứ dơ bẩn.Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, liếm môi.Bây giờ trong miệng anh vẫn còn dư vị ngọt ngào.Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, ánh mắt sâu xa.Đường Tuế này khá thú vị.Ngày hôm sau.Đường Tuế đang ngủ say thì báo thức điện thoại reng lên.Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tắt báo thức, rời giường.Sau khi rửa mặt xong, thay quần short áo ngắn tay đơn giản, xỏ giày vào rồi ra ngoài.Đi đến bệnh viện.Trong cốt truyện, mẹ Đường trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn xe cộ.Cũng vì vậy mà Đường Tuế còn chưa học xong đại học đã tham gia cuộc thi tuyển chọn idol, sau đó debut thành minh tinh.Tới bệnh viện, cô đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Đường.Phòng bệnh này là phòng hai người, bây giờ chỉ có mình mẹ Đường.Đường Tuế đi vào, quan sát xung quanh, thấy không có camera, lúc này mới yên tâm.Cô đi tới trước giường bệnh của mẹ Đường, người phụ nữ nằm trên giường, hơi gầy gò, queo quắt.Sắc mặc bà tái nhợt, môi không có chút huyết sắc.Đường Tuế không nói một lời, trực tiếp dùng dao cứa tay mình, đút cho mẹ Đường uống chút máu rồi thu tay lại, cất con dao nhỏ đi.Xong lại lấy tăm bông bên cạnh, chấm ít nước, nhẹ nhàng làm ẩm môi cho mẹ Đường.Theo thời gian trôi qua, thiết bị máy móc bên cạnh bỗng nhiên dao động.Hai cánh tay đang buông thõng của mẹ Đường cũng bắt đầu giật lên.Bỗng dưng, mẹ Đường mở mắt.Thứ đầu tiên nhìn thấy là Đường Tuế ngồi ở mép giường."Tuế Tuế."Chất giọng dịu dàng khàn đặc do thời gian dài không nói chuyện."Mẹ."Đường Tuế cười nhẹ, đứng đậy."Con đi gọi bác sĩ."Vành mắt mẹ Đường đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.Mặc dù bà là người thực vật, nhưng trong lúc hôn mê, thỉnh thoảng bà vẫn biết những chuyện đã xảy ra.Tuế Tuế chịu khổ đều do bà, đứa con nhỏ còn chưa học xong đại học đã phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bà.Đường Tuế ra ngoài gọi bác sĩ đến, các bác sĩ nghe nói mẹ Đường tỉnh lại thì vô cùng sửng sốt."Đường tiểu thư, chúng tôi đưa mẹ cô đi làm xét nghiệm, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."Bác sĩ nói với Đường Tuế."Được."Đường Tuế khẽ gật đầu.Cô rất tin tưởng máu của mình.Bác sĩ, hộ sĩ vội vã đưa mẹ Đường ra ngoài.Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Đường Tuế.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đút bữa sáng cho Lục Cảnh Ngôn.Đường Tuế:???Tâm trạng vừa mới buông lỏng lại bắt đầu căng thẳng.Luân Hồi Kính chó chết, luôn chơi cô mà..

Ai biết được cô ta có âm thầm nhận thứ tốt gì từ Đường Tuế nên mới cho Đường Tuế tiếp cận cậu không.

"

Tống Bân nhíu mày, bước qua, rót một cốc nước cho Lục Cảnh Ngôn trước.

"Tôi đã bảo nhìn cô ấy hơi quen quen, thì ra là Đường Tuế.

"

"Bình thường cô ta đều trang điểm đậm, lố lăng giả tạo, đột nhiên để mặt mộc làm tôi không nhận ra được luôn.

"

"Cô ta tìm mọi cách tiếp cận cậu như vậy, chắc chắn có ý đồ xấu.

"

"Cậu là ảnh đế, dính dáng đến loại người này sẽ là bẩn danh tiếng của cậu.

"

Tống Bân nói xong, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.

Giống như Đường Tuế là thứ dơ bẩn.

Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, liếm môi.

Bây giờ trong miệng anh vẫn còn dư vị ngọt ngào.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, ánh mắt sâu xa.

Đường Tuế này khá thú vị.

Ngày hôm sau.

Đường Tuế đang ngủ say thì báo thức điện thoại reng lên.

Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tắt báo thức, rời giường.

Sau khi rửa mặt xong, thay quần short áo ngắn tay đơn giản, xỏ giày vào rồi ra ngoài.

Đi đến bệnh viện.

Trong cốt truyện, mẹ Đường trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn xe cộ.

Cũng vì vậy mà Đường Tuế còn chưa học xong đại học đã tham gia cuộc thi tuyển chọn idol, sau đó debut thành minh tinh.

Tới bệnh viện, cô đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Đường.

Phòng bệnh này là phòng hai người, bây giờ chỉ có mình mẹ Đường.

Đường Tuế đi vào, quan sát xung quanh, thấy không có camera, lúc này mới yên tâm.

Cô đi tới trước giường bệnh của mẹ Đường, người phụ nữ nằm trên giường, hơi gầy gò, queo quắt.

Sắc mặc bà tái nhợt, môi không có chút huyết sắc.

Đường Tuế không nói một lời, trực tiếp dùng dao cứa tay mình, đút cho mẹ Đường uống chút máu rồi thu tay lại, cất con dao nhỏ đi.

Xong lại lấy tăm bông bên cạnh, chấm ít nước, nhẹ nhàng làm ẩm môi cho mẹ Đường.

Theo thời gian trôi qua, thiết bị máy móc bên cạnh bỗng nhiên dao động.

Hai cánh tay đang buông thõng của mẹ Đường cũng bắt đầu giật lên.

Bỗng dưng, mẹ Đường mở mắt.

Thứ đầu tiên nhìn thấy là Đường Tuế ngồi ở mép giường.

"Tuế Tuế.

"

Chất giọng dịu dàng khàn đặc do thời gian dài không nói chuyện.

"Mẹ.

"

Đường Tuế cười nhẹ, đứng đậy.

"Con đi gọi bác sĩ.

"

Vành mắt mẹ Đường đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Mặc dù bà là người thực vật, nhưng trong lúc hôn mê, thỉnh thoảng bà vẫn biết những chuyện đã xảy ra.

Tuế Tuế chịu khổ đều do bà, đứa con nhỏ còn chưa học xong đại học đã phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bà.

Đường Tuế ra ngoài gọi bác sĩ đến, các bác sĩ nghe nói mẹ Đường tỉnh lại thì vô cùng sửng sốt.

"Đường tiểu thư, chúng tôi đưa mẹ cô đi làm xét nghiệm, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.

"

Bác sĩ nói với Đường Tuế.

"Được.

"

Đường Tuế khẽ gật đầu.

Cô rất tin tưởng máu của mình.

Bác sĩ, hộ sĩ vội vã đưa mẹ Đường ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Đường Tuế.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đút bữa sáng cho Lục Cảnh Ngôn.

Đường Tuế:???

Tâm trạng vừa mới buông lỏng lại bắt đầu căng thẳng.

Luân Hồi Kính chó chết, luôn chơi cô mà.

.

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Ai biết được cô ta có âm thầm nhận thứ tốt gì từ Đường Tuế nên mới cho Đường Tuế tiếp cận cậu không."Tống Bân nhíu mày, bước qua, rót một cốc nước cho Lục Cảnh Ngôn trước."Tôi đã bảo nhìn cô ấy hơi quen quen, thì ra là Đường Tuế.""Bình thường cô ta đều trang điểm đậm, lố lăng giả tạo, đột nhiên để mặt mộc làm tôi không nhận ra được luôn.""Cô ta tìm mọi cách tiếp cận cậu như vậy, chắc chắn có ý đồ xấu.""Cậu là ảnh đế, dính dáng đến loại người này sẽ là bẩn danh tiếng của cậu."Tống Bân nói xong, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.Giống như Đường Tuế là thứ dơ bẩn.Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, liếm môi.Bây giờ trong miệng anh vẫn còn dư vị ngọt ngào.Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, ánh mắt sâu xa.Đường Tuế này khá thú vị.Ngày hôm sau.Đường Tuế đang ngủ say thì báo thức điện thoại reng lên.Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tắt báo thức, rời giường.Sau khi rửa mặt xong, thay quần short áo ngắn tay đơn giản, xỏ giày vào rồi ra ngoài.Đi đến bệnh viện.Trong cốt truyện, mẹ Đường trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn xe cộ.Cũng vì vậy mà Đường Tuế còn chưa học xong đại học đã tham gia cuộc thi tuyển chọn idol, sau đó debut thành minh tinh.Tới bệnh viện, cô đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Đường.Phòng bệnh này là phòng hai người, bây giờ chỉ có mình mẹ Đường.Đường Tuế đi vào, quan sát xung quanh, thấy không có camera, lúc này mới yên tâm.Cô đi tới trước giường bệnh của mẹ Đường, người phụ nữ nằm trên giường, hơi gầy gò, queo quắt.Sắc mặc bà tái nhợt, môi không có chút huyết sắc.Đường Tuế không nói một lời, trực tiếp dùng dao cứa tay mình, đút cho mẹ Đường uống chút máu rồi thu tay lại, cất con dao nhỏ đi.Xong lại lấy tăm bông bên cạnh, chấm ít nước, nhẹ nhàng làm ẩm môi cho mẹ Đường.Theo thời gian trôi qua, thiết bị máy móc bên cạnh bỗng nhiên dao động.Hai cánh tay đang buông thõng của mẹ Đường cũng bắt đầu giật lên.Bỗng dưng, mẹ Đường mở mắt.Thứ đầu tiên nhìn thấy là Đường Tuế ngồi ở mép giường."Tuế Tuế."Chất giọng dịu dàng khàn đặc do thời gian dài không nói chuyện."Mẹ."Đường Tuế cười nhẹ, đứng đậy."Con đi gọi bác sĩ."Vành mắt mẹ Đường đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.Mặc dù bà là người thực vật, nhưng trong lúc hôn mê, thỉnh thoảng bà vẫn biết những chuyện đã xảy ra.Tuế Tuế chịu khổ đều do bà, đứa con nhỏ còn chưa học xong đại học đã phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bà.Đường Tuế ra ngoài gọi bác sĩ đến, các bác sĩ nghe nói mẹ Đường tỉnh lại thì vô cùng sửng sốt."Đường tiểu thư, chúng tôi đưa mẹ cô đi làm xét nghiệm, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."Bác sĩ nói với Đường Tuế."Được."Đường Tuế khẽ gật đầu.Cô rất tin tưởng máu của mình.Bác sĩ, hộ sĩ vội vã đưa mẹ Đường ra ngoài.Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Đường Tuế.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đút bữa sáng cho Lục Cảnh Ngôn.Đường Tuế:???Tâm trạng vừa mới buông lỏng lại bắt đầu căng thẳng.Luân Hồi Kính chó chết, luôn chơi cô mà..

Chương 174: 174: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 12