Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 194: 194: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 32
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Lục Cảnh Ngôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Đường Tuế.Trong lòng anh có chút lo lắng, Đường Tuế thích ngọt, còn ăn nhiều đồ ngọt trong một lúc, không biết tiết chế gì cả.Nếu không chăm sóc răng miệng tốt thì sớm muộn gì cũng bị sâu răng.Nhưng đột nhiên nhận ra, chính cô còn không để ý, vậy anh lấy thân phận gì để nói với cô?Suy nghĩ này xuất hiện, làm Lục Cảnh Ngôn bực bội không thôi.Tại sao anh lại không lí giải được những suy nghĩ này, đúng là..nhạt nhẽo.Anh nhíu mày, về thư phòng, học thuộc lời thoại trong kịch bản.Nhưng mới xem một tờ đã cảm thấy rất bực bội, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.Không có chút tâm trạng nào cả.Bàn tay đặt trên bàn dần siết chặt lại.Bên kia, Đường Tuế tắm rửa đánh răng xong, lại trở về phòng.Rồi nằm bẹp lên giường.Luân Hồi Kính: Để Lục Cảnh Ngôn sấy tóc cho cô.Đường Tuế:!Đùa à? Giờ luôn á?Mới ném bánh ngọt xong, giờ lại sấy tóc.Có điều! Lúc bị ném bánh ngọt Lục Cảnh Ngôn cũng không tức giận, giờ bảo anh sấy tóc cho cô, chắc chắn anh sẽ chịu thôi."Lục Cảnh Ngôn."Đường Tuế đứng trước cửa, khẽ gọi."Ừ?"Lục Cảnh Ngôn nhíu mày đáp.Đường Tuế đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ngập nước."Lục Cảnh Ngôn."Giọng nói ngọt ngào mềm mại hệt Tiểu Đoàn Tử."Anh có thể sấy tóc cho em không?"Nói xong, Đường Tuế dùng ánh mắt trong veo nhìn Lục Cảnh Ngôn.Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, không biết đang nghĩ tới chuyện gì."Không thể."Giọng điệu trầm thấp, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhấc lên, không hề nhìn Đường Tuế.Đường Tuế: "! "Vốn tưởng rằng Lục Cảnh Ngôn sẽ không từ chối cô, không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy.Đụng phải một cây đinh mềm rồi.Nhưng Đường Tuế cũng không sợ sệt gì, vì tính tình của Lục Cảnh Ngôn rất tốt, không dễ cáu kỉnh.Cô tiến vài bước về phía trước: "Anh giúp em chút đi mà, lúc nãy khi em đi tắm không cẩn thận đụng vào cánh tay."Nói xong, Đường Tuế cúi đầu, lông mi dài rung động, dường như có chút bất lực.Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, lập tức đi tới, cầm lấy máy sấy trong tay Đường Tuế, đi thẳng đến phòng khách.Anh đã đứng trong phòng khách rồi, mà Đường Tuế vẫn chưa đuổi theo kịp.Anh đứng ở bên kia cánh cửa, thấp giọng hỏi: "Em còn không đến đây?""Đến đây."Đường Tuế nghe vậy, vui vẻ chạy tới ngay.Quả nhiên, Lục Cảnh Ngôn rất tốt mà.Cô vui vẻ đứng trước mặt Lục Cảnh Ngôn, cọ đầu về phía anh.Lục Cảnh Ngôn cầm máy sấy, giúp cô sấy tóc.Đường Tuế nghe thấy thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành của Luân Hồi Kính, trong giây phút đó cô bỗng nhiên cảm thấy, cho dù giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn mãi không giảm đi, cô vẫn phải làm nhiệm vụ với Lục Cảnh Ngôn, cũng không có vấn đề gì.Dù sao thì cũng rất đơn giản, dễ làm.Nghĩ vậy, Đường Tuế quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn.Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt anh càng thêm ôn hòa."Em đừng quay đầu lại như thế, cẩn thận! "Nhưng mà anh còn chưa kịp nói xong, mái tóc dài của Đường Tuế đã bị cuốn vào khe hở bên trong máy sấy."A, đau! ".
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Đường Tuế.
Trong lòng anh có chút lo lắng, Đường Tuế thích ngọt, còn ăn nhiều đồ ngọt trong một lúc, không biết tiết chế gì cả.
Nếu không chăm sóc răng miệng tốt thì sớm muộn gì cũng bị sâu răng.
Nhưng đột nhiên nhận ra, chính cô còn không để ý, vậy anh lấy thân phận gì để nói với cô?
Suy nghĩ này xuất hiện, làm Lục Cảnh Ngôn bực bội không thôi.
Tại sao anh lại không lí giải được những suy nghĩ này, đúng là.
.
nhạt nhẽo.
Anh nhíu mày, về thư phòng, học thuộc lời thoại trong kịch bản.
Nhưng mới xem một tờ đã cảm thấy rất bực bội, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.
Không có chút tâm trạng nào cả.
Bàn tay đặt trên bàn dần siết chặt lại.
Bên kia, Đường Tuế tắm rửa đánh răng xong, lại trở về phòng.
Rồi nằm bẹp lên giường.
Luân Hồi Kính: Để Lục Cảnh Ngôn sấy tóc cho cô.
Đường Tuế:!
Đùa à? Giờ luôn á?
Mới ném bánh ngọt xong, giờ lại sấy tóc.
Có điều! Lúc bị ném bánh ngọt Lục Cảnh Ngôn cũng không tức giận, giờ bảo anh sấy tóc cho cô, chắc chắn anh sẽ chịu thôi.
"Lục Cảnh Ngôn.
"
Đường Tuế đứng trước cửa, khẽ gọi.
"Ừ?"
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày đáp.
Đường Tuế đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ngập nước.
"Lục Cảnh Ngôn.
"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại hệt Tiểu Đoàn Tử.
"Anh có thể sấy tóc cho em không?"
Nói xong, Đường Tuế dùng ánh mắt trong veo nhìn Lục Cảnh Ngôn.
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
"Không thể.
"
Giọng điệu trầm thấp, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhấc lên, không hề nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế: "! "
Vốn tưởng rằng Lục Cảnh Ngôn sẽ không từ chối cô, không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy.
Đụng phải một cây đinh mềm rồi.
Nhưng Đường Tuế cũng không sợ sệt gì, vì tính tình của Lục Cảnh Ngôn rất tốt, không dễ cáu kỉnh.
Cô tiến vài bước về phía trước: "Anh giúp em chút đi mà, lúc nãy khi em đi tắm không cẩn thận đụng vào cánh tay.
"
Nói xong, Đường Tuế cúi đầu, lông mi dài rung động, dường như có chút bất lực.
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, lập tức đi tới, cầm lấy máy sấy trong tay Đường Tuế, đi thẳng đến phòng khách.
Anh đã đứng trong phòng khách rồi, mà Đường Tuế vẫn chưa đuổi theo kịp.
Anh đứng ở bên kia cánh cửa, thấp giọng hỏi: "Em còn không đến đây?"
"Đến đây.
"
Đường Tuế nghe vậy, vui vẻ chạy tới ngay.
Quả nhiên, Lục Cảnh Ngôn rất tốt mà.
Cô vui vẻ đứng trước mặt Lục Cảnh Ngôn, cọ đầu về phía anh.
Lục Cảnh Ngôn cầm máy sấy, giúp cô sấy tóc.
Đường Tuế nghe thấy thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành của Luân Hồi Kính, trong giây phút đó cô bỗng nhiên cảm thấy, cho dù giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn mãi không giảm đi, cô vẫn phải làm nhiệm vụ với Lục Cảnh Ngôn, cũng không có vấn đề gì.
Dù sao thì cũng rất đơn giản, dễ làm.
Nghĩ vậy, Đường Tuế quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn.
Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt anh càng thêm ôn hòa.
"Em đừng quay đầu lại như thế, cẩn thận! "
Nhưng mà anh còn chưa kịp nói xong, mái tóc dài của Đường Tuế đã bị cuốn vào khe hở bên trong máy sấy.
"A, đau! ".
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Lục Cảnh Ngôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Đường Tuế.Trong lòng anh có chút lo lắng, Đường Tuế thích ngọt, còn ăn nhiều đồ ngọt trong một lúc, không biết tiết chế gì cả.Nếu không chăm sóc răng miệng tốt thì sớm muộn gì cũng bị sâu răng.Nhưng đột nhiên nhận ra, chính cô còn không để ý, vậy anh lấy thân phận gì để nói với cô?Suy nghĩ này xuất hiện, làm Lục Cảnh Ngôn bực bội không thôi.Tại sao anh lại không lí giải được những suy nghĩ này, đúng là..nhạt nhẽo.Anh nhíu mày, về thư phòng, học thuộc lời thoại trong kịch bản.Nhưng mới xem một tờ đã cảm thấy rất bực bội, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.Không có chút tâm trạng nào cả.Bàn tay đặt trên bàn dần siết chặt lại.Bên kia, Đường Tuế tắm rửa đánh răng xong, lại trở về phòng.Rồi nằm bẹp lên giường.Luân Hồi Kính: Để Lục Cảnh Ngôn sấy tóc cho cô.Đường Tuế:!Đùa à? Giờ luôn á?Mới ném bánh ngọt xong, giờ lại sấy tóc.Có điều! Lúc bị ném bánh ngọt Lục Cảnh Ngôn cũng không tức giận, giờ bảo anh sấy tóc cho cô, chắc chắn anh sẽ chịu thôi."Lục Cảnh Ngôn."Đường Tuế đứng trước cửa, khẽ gọi."Ừ?"Lục Cảnh Ngôn nhíu mày đáp.Đường Tuế đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ngập nước."Lục Cảnh Ngôn."Giọng nói ngọt ngào mềm mại hệt Tiểu Đoàn Tử."Anh có thể sấy tóc cho em không?"Nói xong, Đường Tuế dùng ánh mắt trong veo nhìn Lục Cảnh Ngôn.Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, không biết đang nghĩ tới chuyện gì."Không thể."Giọng điệu trầm thấp, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhấc lên, không hề nhìn Đường Tuế.Đường Tuế: "! "Vốn tưởng rằng Lục Cảnh Ngôn sẽ không từ chối cô, không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy.Đụng phải một cây đinh mềm rồi.Nhưng Đường Tuế cũng không sợ sệt gì, vì tính tình của Lục Cảnh Ngôn rất tốt, không dễ cáu kỉnh.Cô tiến vài bước về phía trước: "Anh giúp em chút đi mà, lúc nãy khi em đi tắm không cẩn thận đụng vào cánh tay."Nói xong, Đường Tuế cúi đầu, lông mi dài rung động, dường như có chút bất lực.Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, lập tức đi tới, cầm lấy máy sấy trong tay Đường Tuế, đi thẳng đến phòng khách.Anh đã đứng trong phòng khách rồi, mà Đường Tuế vẫn chưa đuổi theo kịp.Anh đứng ở bên kia cánh cửa, thấp giọng hỏi: "Em còn không đến đây?""Đến đây."Đường Tuế nghe vậy, vui vẻ chạy tới ngay.Quả nhiên, Lục Cảnh Ngôn rất tốt mà.Cô vui vẻ đứng trước mặt Lục Cảnh Ngôn, cọ đầu về phía anh.Lục Cảnh Ngôn cầm máy sấy, giúp cô sấy tóc.Đường Tuế nghe thấy thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành của Luân Hồi Kính, trong giây phút đó cô bỗng nhiên cảm thấy, cho dù giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn mãi không giảm đi, cô vẫn phải làm nhiệm vụ với Lục Cảnh Ngôn, cũng không có vấn đề gì.Dù sao thì cũng rất đơn giản, dễ làm.Nghĩ vậy, Đường Tuế quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn.Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt anh càng thêm ôn hòa."Em đừng quay đầu lại như thế, cẩn thận! "Nhưng mà anh còn chưa kịp nói xong, mái tóc dài của Đường Tuế đã bị cuốn vào khe hở bên trong máy sấy."A, đau! ".